Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Đối với Tiêu Dao mà nói thì đây cũng chẳng phải tin vui gì. Dù sao linh dược linh thảo đối với nàng đều là mây bay. Nếu là đan dược tiên giới thì còn được. Nàng chỉ có thể thở dài, vì sao phần thưởng không phải là một món đạo khí thượng phẩm cơ chứ.

Không nhìn đám đông huyên náo bên dưới, tay áo Phương Ức Dao vung lên, mọi người cảm thấy một mùi hương lưu chuyển chung quanh, đảo mắt một cái, tất cả đều đã đứng trên cự thuyền. Con thuyền này tên là Quang Độ, là một đạo khí phi hành thượng phẩm trong môn phái, có thể chở vạn người, tốc độ nhanh mà ổn định, bình thường rất ít khi đem ra sử dụng, đủ thấy lần này môn phái coi trọng lịch lãm Khê Giản Cốc thế nào.

Trên cự thuyền mọi người có thể đi lại tùy ý. Chỉ chốc lát đã hợp thành tốp năm tốp ba, hình thành các tiểu đội nhỏ. Dù sao thì trong Khê Giản Cốc rất nguy hiểm, hợp tác đoàn đội có vẻ đỡ hơn.

Những đoàn đội này cũng phân chia theo một quy luật nhất định. Đệ tử tinh anh trong phái chia làm một bên, đệ tử đến từ gia tộc tu tiên, gia tài kha khá cũng tự động tụ lại cùng nhau, còn lại là dựa theo tu vi cao thấp mà tạo thành đội nhóm bốn, năm người.

Vì thân mình đặc thù, tránh phiền toái không cần thiết nên Tiêu Dao cũng không gia nhập đội ngũ nào. Sau khi nàng cự tuyệt mấy đội, Trương Phàm liền đi tới.

“Trương Phàm bái kiến Tiêu sư tỷ. Trước kia sư đệ từng gặp sư tỷ một lần ở phòng quản sự, không biết sư tỷ còn nhớ không?”

Tiêu Dao mỉm cười. Không phải lúc đầu, cũng không phải lúc cuối mà kịp thời xuất hiện ngay khi nàng vừa cự tuyệt mấy đội ngũ. Kẻ này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, nhãn lực hơn người, trong thời thế hiện nay quả thật là người sẽ thành đại sự.

“Đương nhiên nhớ rõ. Lúc trước sư đệ khiến người ta ấn tượng rất sâu, sao sư tỷ có thể quên được? Không thể không nói sư đệ quả thật rất chăm chỉ khắc khổ, chỉ trong ba mươi năm ngắn ngủi đã trúc Cơ thành công, còn đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng năm, quả thật là may mắn của phái ta.”

Trương Phàm chỉ hơi vuốt cằm, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

“Sư tỷ quá khen. Chẳng qua mười năm trước đệ may mắn ăn nhầm một gốc linh thảo thế gian hiếm có nên mới may mắn Trúc Cơ thành công. Nếu không, với tư chất của đệ thì sợ là không có hy vọng Trúc Cơ. Không giống như sư tỷ năm đó, chỉ dùng chín năm đã Trúc Cơ, tư chất nghịch thiên khiến người ta hâm mộ không thôi.”

Trong lòng Tiêu Dao sôi trào, đoạn này nàng xem trong sách không chỉ một lần. Nàng rất muốn bảo hắn vào vấn đề chính luôn đi, nhưng vẫn nhịn xuống, khách sáo nói.

“Chẳng qua cũng là chuyện cũ mà thôi. Tu sĩ chúng ta chỉ luận tu vi, không luận quá khứ. Nay ta và đệ đều đứng cùng một điểm. Trong thời gian ngắn như vậy sư đệ đã có thành tựu như hiện nay, có thể nói may mắn cũng là một loại tư chất, không cần khiêm tốn. Hẳn là sư đệ không phải tới tìm ta ôn chuyện, đúng chứ? Cứ nói ra suy nghĩ của mình đi.”

“Sư tỷ thông minh như vậy, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng mà nói thẳng luôn. Vừa rồi ta thấy sư tỷ từ chối mấy đội ngũ, không biết là vì nguyên nhân gì? Kỳ thật sư đệ cũng muốn mời sư tỷ cùng nhập cốc, hai người chiếu ứng nhau vẫn tốt hơn, nhưng nếu sư tỷ thích một người độc hành thì cứ xem như sư đệ chưa bao giờ nói qua. Làm phiền rồi!.”

Quả nhiên, mặc dù không biết kẻ này muốn tìm gì, nhưng trong người mang cự bảo mà còn muốn tới đây mạo hiểm, chỉ sợ sẽ bất chấp mọi thứ mà đoạt lấy. Chỉ là không biết vì sao hắn lại chọn mình làm người đồng hành. Lúc trước Tiêu Dao cự tuyệt mấy đội ngũ kia trước hết là vì sợ người ta biết được bí mật, thứ hai là cảm thấy đội viên trong đó cao thấp không đều, chỉ sợ bó tay bó chân. Nếu đồng hành cùng hắn thì không cần băn khoăn chuyện đó nữa, năng lực của hắn không thể nghi ngờ, còn bí mật thì cũng không ít hơn nàng bao nhiêu. Cho nên nàng lập tức đồng ý, nói:

“Sao sư đệ lại nói vậy! Vừa rồi ta không đồng ý là vì cảm thấy bọn họ không phù hợp. Nhưng nếu có thể đồng hành cùng nhân tài như đệ, thì ta đương nhiên không ý kiến.”

Thân phận đồng minh đạt thành. Hai người đều ngầm hiểu, liếc nhau một cái rồi tự động tách ra. Hợp tác phải đợi vào Khê Giản Cốc, còn bây giờ không phải lúc tụ tập.

Thời gian trôi đi, cự thuyền phi hành bay hai ngày ba đêm mới tới bên ngoài Khê Giản Cốc. Trên trời vạn mây rẽ ra, cự thuyền phá không mà hạ xuống. Tiêu Dao từ trên thuyền nhìn xuống, phát hiện bên dưới có không ít người đang chờ.

Ba trong bốn phái đều đã tới, trong ba gia tộc thì đã có Mộ Dung gia đang nghỉ ngơi ngoài cốc.

Đám người bên dưới cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy cự thuyền hạ xuống, đều bắt đầu nghị luận:

“Không biết năm nay Tiên Vũ Môn do ai dẫn đội?”