Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, A ma vẫn còn ngủ nhưng Tiêu Dao đã bò dậy.

Sau khi chải đầu rửa mặt qua loa, nàng đi đến bên con giếng mà thường ngày vẫn lấy nước, nâng cằm, ngẩng đầu nhìn không chớt mắt lên khoảng trời đêm tối đen.

Nàng không muốn bỏ qua cơ hội nhìn thấy tiên nhân lần này. Phải biết rằng một khi các tiên sư đi vào Tiêu gia trang, thì nàng tuyệt đối không có cơ hội nhìn thấy phong thái các tiên sư. Trong sách có viết, bình thường các tiên sư đều dậy sớm hấp thu linh khí, tĩnh tọa một vòng, cho nên hẳn là bọn họ sẽ tới rất sớm. Giờ đây nàng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng những gì viết trong sách đều là thật, như vậy nàng mới có cơ hội nhìn thấy bọn họ.

Đợi đến khi mặt trời mọc, Tiêu Dao vẫn không thấy nửa bóng dáng các tiên sư đâu, nhưng đã đến thời gian làm việc, nàng đành phải trở lại đưa nước và củi đến phòng bếp như thường lệ. Chỉ là, nàng vừa không yên lòng đứng một bên hỗ trợ A ma vừa mong ngóng khi nào các tiên sư tới.

A ma đứng bên cạnh đã nhìn ra tâm tư của Tiêu Dao từ lâu, bà bất đắc dĩ lắc đầu. A nữ điểm nào cũng tốt, chỉ là đọc nhiều sách linh tinh quá, lúc nào cũng hiếu kỳ quá mức. Thôi thôi, để cho nó đi nhìn một chút cũng tốt, như vậy nó sẽ hiểu rằng, bất luận là nhóm quý nhân hay tiên sư đều không ở cùng một thế giới với đám hạ nhân như bọn họ, để nó sớm biết thế giới này tàn khốc thế nào, hẳn là A nữ sẽ hết hy vọng. Nghĩ vậy, A ma liền nói với Tiêu Dao:


“A nữ, con đi xem đi, chỗ này một mình A ma lo cũng được.”

Tiêu Dao đã muốn chạy ra ngoài xem từ lâu, nhưng vẫn còn chút do dự, dù sao tuổi A ma đã cao, có một số việc không đủ sức làm.

“A ma”

“Đừng có nhùng nhằng nữa. Cho con đi thì con cứ đi, đi nhanh về nhanh. Xem cho biết những người đó vốn không cùng một thế giới với chúng ta, cho con sớm hết hi vọng.”


Nhìn thấy nàng do dự, A ma không kiên nhẫn phất phất tay ý bảo nàng mau đi đi.

Nghe A ma nói vậy, Tiêu Dao cũng không đắn đo nữa, vui vẻ nói với A ma:

“Cám ơn A ma. Vậy con đi trước đây. Con sẽ nhanh trở lại giúp A ma làm việc. Mấy việc nặng A ma đừng làm, chờ con trở lại con làm nhé.”

Tiếng vẫn còn mà người đã sớm không thấy dóng dáng, A ma nhìn cánh cửa trống rỗng, nhẹ nhàng thở dài:

“A nữ à.”

Tiêu Dao lại đến bên miệng giếng cũ, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên bầu trởi xanh thẳm, nàng luôn có một dự cảm rằng nhóm tiên sư sắp xuất hiện rồi.

Lần này nàng không phải thất vọng thêm nữa. Qua khoảng nửa canh giờ, bên trái bầu trời dường như có vài điểm lóe sáng giữa không trung. Tiêu Dao tận mắt thấy những điểm sáng này bắt đầu biến thành từng vệt ánh sáng, mà đứng đầu mỗi vệt là một hai vị tiên nhân mặc trường bào, đầu đội thúc quan giống y trong như trong sách vẽ.

Tiêu Dao nhìn đến mê mẩn, các tiên nhân này còn tiêu sái, phiêu dật hơn trong sách viết nhiều.

Bay lượn không chút gò bó trên bầu trời xanh thẳm, tiêu diêu tự tại như vậy khiến cho nàng nghĩ đến lời nói của mẹ, tự do như cánh chim không phải chính là thế này sao?

Bởi vì các tiên sư không ngừng bay lại gần, cho nên các vệt sáng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, làm nổi bật các tiên sư trên đó. Bỗng nhiên, Tiêu Dao run run, trong đầu nảy ra một ý nghĩ vô cùng kích động: Nếu như mình cũng có thể bay thì việc vượt qua đường màu đỏ rực chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Như vậy, có thể bay ra khỏi Tiêu gia thôn tù túng, không bao giờ làm nô dịch nữa, có thể tự do bay lượn trong thiên địa, không chịu bất cứ trói buộc gì, đi xem thế giới này to lớn kì diệu ra sao.

Tiêu Dao chưa bao giờ khát vọng bất cứ chuyện gì như vậy. Giờ khắc này, trong đầu nàng chỉ có một ý muốn vô cùng kiên định, một ý muốn sẽ thay đời cuộc đời nàng.

Nàng muốn tu tiên!

Vài vệt ánh sáng chợt lóe giữa không trung, tiếp đó dừng tại phía trên chính viện Tiêu gia trang, từ trên cao nhìn xuống Tiêu lão gia và các vị phu nhân, thiếu gia, tiểu thư Tiêu gia đã cung kính đứng đợi từ sớm. Nhìn thấy mấy người dừng giữa không trung, Tiêu lão gia vội vàng đi qua, cung kính hành lễ:

“Tiêu Kiếm cung nghênh các vị tiên sư.”

Thấy Tiêu Kiếm hành lễ, vị lão giả cầm đầu mặc đạo bào màu nâu, râu tóc hơi bạc nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước gật gật đầu, thản nhiên mở miệng:

“Ừ, ngươi là gia chủ Tiêu gia sao? Tiêu Vũ Hà đâu?”

Vẻ mặt lẫn cử chỉ của lão giả đều vô cùng cao ngạo, từ đầu đến cuối luôn mang vẻ cao cao tại thượng, tỏ rõ vẻ khinh thị đối với đám người phàm bên dưới.

Nhưng Tiêu Kiếm không hề cảm thấy tiên sư này quá đáng, trái lại vừa kinh sợ vừa vui mừng không thôi, không ngừng cúi người, kéo một cô gái tuổi chừng mười một mười hai đưa đến trước mặt lão giả, cung kính trả lời:

“Tiểu nhân quả thật là gia chủ nơi này. Thượng tiên, đây là tiểu nữ, Vũ Hà.”