Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


A ma vẫn luôn coi thường mẹ của Tiêu Dao, luôn nói mẹ của nàng không tốt thế này không tốt thế nọ. Tiêu Dao biết thực ra bà ấy vốn không có ác ý gì, hơn nữa bản thân luôn cảm kích A ma đã thu lưu mình sau khi mẹ mất, thế nhưng trong lòng Tiêu Dao, mẹ vẫn là người tốt nhất, có học vấn nhất, mẹ luôn có rất nhiều chuyện xưa thú vị để kể cho nàng nghe, dạy nàng biết chữ, cũng đem rất nhiều sách nói về kỳ nhân dị sự trên thế gian này cho nàng xem.

Bởi vì từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy nhiều trong sách nên Tiêu Dao vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài, nàng muốn đi xác nhận một chút xem liệu những kỳ nhân dị sự đó có thật sự tồn tại hay không, nàng cũng muốn nhìn xem thế giới bên ngoài to lớn kỳ quái đến nhường nào.

Nhưng mà nàng thật sự còn quá nhỏ, không có năng lực đi ra ngoài. Hơn nữa, nàng đã ký khế ước bán mình cho Tiêu gia, nếu không có gì đặc biệt thì nàng sẽ giống như A ma, cả đời sinh lão bệnh tử tại Tiêu gia thôn. Mỗi khi ngẫm đến cuộc sống buồn tẻ ấy, trái tim nho nhỏ của Tiêu Dao đều thắt lại, không nhịn được bắt đầu sợ hãi.

Chỉ cần nàng nhanh chóng lớn lên thôi, đợi đến khi nàng đủ năng lực chuộc thân cho mình, nhất định nàng sẽ rời khỏi nơi này, đi xem thế giới bên ngoài ra sao!

Trong lòng chất chứa một nguyện vọng nho nhỏ, tâm trạng háo hức mong chờ đối với thế giới bên ngoài khiến Tiêu Dao cảm thấy bó củi trên lưng cũng không còn nặng như trước.


Tiêu Dao đi vào phòng bếp, nhanh chóng đem nước đổ vào lu, thuần thục nhóm củi, sau đó ngoan ngoãn đứng một bên phụ giúp A ma. Đúng lúc này, bên ngoài có người kêu to:

“Tiêu Dao, Tam tiểu thư sắp đến rồi, mau đi thu dọn hậu hoa viên đi.”

A ma gật đầu với Tiêu Dao. Nàng giúp A ma mang củi để vào nhà bếp rồi mới đi ra ngoài.

Tiêu Vũ Hà, Tam tiểu thư Tiêu gia có một thói quen, đó là chỉ cần trời không mưa thì bất luận là đọc sách hay chơi đùa đều chỉ thích làm trong hậu hoa viên Tiêu gia. Tiêu lão gia vô cùng yêu chiều con gái, cho nên phái vài người trông coi hậu hoa viên, mà Tiêu Dao chủ yếu phụ trách việc dọn dẹp hoa viên.

Sau khi đi vào hậu hoa viên, Tiêu Dao lấy chổi bắt đầu chăm chỉ quét dọn. Đương nhiên không chỉ có mình nàng mà còn có hai tiểu nha hoàn mười năm mười sáu tuổi khác cùng nhau dọn dẹp.

Nhân lúc quản sự rời đi, hai tiểu nha hoàn liền ghé người buôn chuyện với Tiêu Dao.

“Tiêu Dao, cô đã nghe tin gì chưa? Có tiên sư đến thôn nhận Tam tiểu thư làm đồ đệ, về sau Tam tiểu thư nhà chúng ta chính là đệ tử tiên nhân rồi đó!”

“Tiên sư?!”

Mắt Tiêu Dao sáng rực lên, theo sách mẹ nàng để lại cũng như lời tán gẫu của người trong thôn thì thời thái cổ đại lục này quả thật có rất nhiều tiên sư, nghe đồn bọn họ có thể đạp gió rẽ sóng, mở núi rời đất, đằng vân giá vũ tự do tự tại không gì không làm được.

Nhưng Tiêu Dao chưa bao giờ gặp qua, giờ nghe tin này không khỏi hưng phấn, nếu có thể tận mắt nhìn thấy tiên nhân trong truyền thuyết một lần thì tốt biết bao!

“Là thật sao? Chúng ta có thể nhìn thấy tiên nhân sao?” Tiêu Dao hưng phấn hỏi.

Tuy rằng hai tiểu nha hoàn cũng vô cùng kỳ vọng có thể thấy phong thái tiên nhân một lần nhưng cũng không biết phải làm sao.

“Hạ nhân như chúng ta sao có thể đến gần tiên sư được? Bọn họ đều là những người cao không thể với, nếu may mắn thì hẳn là chúng ta có thể liếc mắt từ xa một cái, không phải nói các tiên nhân đều ngự kiếm phi hành sao, chỉ cần chúng ta dậy sớm nhìn lên trời chắc là vẫn thấy được nhỉ?.”

“Ôi, Tam tiểu thư đúng là tốt số, nghe nói tiểu thư mang tư chất tu tiên hiếm thấy, đã được tiên sư chọn trước rồi. Không biết chúng ta có may mắn được tiên sư nhìn trúng không, cho dù không được làm đệ tử mà làm tỳ nữ hầu hạ tiên sư cũng vô cùng vẻ vang rồi.”

Tiêu Dao nghe hai người nói, không khỏi nhíu mày. Mẹ nàng có nói phàm là làm gia nô tỳ nữ thì cho chủ tử là ai cũng không tránh khỏi số mệnh bị nắm giữ trên tay người khác, làm sao có chuyện an hưởng ngày lành?

Mẹ đã nói, chỉ khi mình làm chủ bản thân thì mới có thể sống tốt được. Tuy rằng nàng không có ý định làm tỳ nữ của tiên sư, nhưng vẫn vô cùng hiếu kỳ về các tiên nhân thần thông quảng đại này, nàng quả thực rất muốn xem xem liệu những gì trong sách viết có phải là thật không.

Bận rộn từ sáng tới tối, Tiêu Dao nghe tất cả mọi người trong Tiêu gia trang đều đang thảo luận chuyện ngày mai tiên sư tới đây, nàng cũng bắt đầu chuẩn bị một chút.

Buổi tối sau khi trở lại căn phòng nhỏ của mình, Tiêu Dao tắm rửa một cái, vừa mỏi mệt lại vừa hưng phấn nằm xuống bên cạnh A ma, trong lòng thầm nghĩ ngày mai nhất định phải dậy sớm nhìn xem dáng vẻ tiên nhân thế nào.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến Tam tiểu thư Tiêu gia Tiêu Vũ Hà cũng xấp xỉ tuổi mình, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ, thậm chí nảy sinh một suy nghĩ hão huyền: nếu mình cũng được tiên sư nhận làm đệ tử thì tốt biết bao!