Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


“Ngươi không thấy cậu ta rất giống Uyển Nhân Nỉ sao?” Tiêu Dao vuốt cằm nói.

Báo Nanh Kiếm không hiểu nghi hoặc hỏi “Ai cơ?”

“Chính là người trong [ Uyển Nhân Nỉ tu tiên truyền ] đó.”

Báo Nanh Kiếm giật mình, vô cùng run rẩy “Cô đọc quyển sách rác rưởi đó rồi hả?”

“Ừ” Tiêu Dao gật gật đầu “Cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng, đọc giải trí cũng không tệ. Trương Phàm này, bất luận là xuất thân hay dáng vẻ đều giống vô cùng. Cậu ta có thể nhẫn nhịn những chuyện người khác không thể, quan trọng hơn là cậu ta có một gương mặt không-biểu-cảm, mà tuyệt đối không phải giả vờ. Ta rất muốn xem sau này cậu ta sẽ như thế nào.”

“Theo những gì cô nói thì tên tiểu tử này quả thật có chút giống. Thế thì ta nên trảm thảo trừ căn ngay từ bây giờ. Lúc trước ông đây đọc sách đã thấy tên Uyển Nhân Nỉ này chẳng phải thứ tốt lành gì, nói không chừng sau này còn uy hiếp đến cô.”

Nó nói xong, lại thấy Tiêu Dao chế nhạo cười mình:

“Sao bảo rác rưởi cơ mà? Thượng tiên đại nhân cũng khom người đọc sao?”

“Khụ, khụ” Nó khụ khụ hai tiếng nhằm che giấu vẻ xấu hổ “ Chẳng qua ông đây chán quá nên tiện tay lấy ra xem thôi. Bất đắc dĩ là trí nhớ tốt quá nên không quên được. Ta thấy cô vẫn nên quyết đoán tranh thủ lúc hắn chưa dài rễ, trừ cỏ tận gốc. Ông đây khuyên cô nếu muốn con đường sau này bằng phẳng thoải mái thì nên làm như vậy. Cô cứ tùy hứng như thế, sớm hay muộn cũng phải trả giá lớn.”

Tiêu Dao vô tội trừng mắt nhìn nó:

” Ôi trời, ta không tùy hứng thì sao có thể đại thành. Đạo của ta không cầu trở thành thiên hạ đệ nhất, chỉ cầu một đời tiêu dao. Huống hồ, ta rất muốn nghiệm chứng xem, nếu theo đạo trong quyển sách này thì hắn có thể đi bao xa.”

Báo Nanh Kiếm thấy nàng nheo nheo ánh mắt, biết giờ phút này nàng đang rất vui, cho nên cũng lười nói thêm, chỉ bĩu môi.

“Tùy cô. Kẻ này tâm tính tuy không tệ, nhưng tư chất linh căn thực sự quá kém. Kim, Mộc, Hỏa tam linh căn. Nếu không có cơ duyên lớn thì cả đời này nhiều lắm cũng chỉ tu đến Trúc Cơ kỳ. Chúng ta trước cứ chờ xem.”

Tiêu Dao cười vỗ vỗ cái đầu xù lông của nó nói

“Quản nhiều như vậy làm gì! Thiên đạo đều có an bài. Trước hết chúng ta đến chỗ Ngô sư thúc xin nghỉ cái đã, trở về thì bế quan chuẩn bị lịch lãm Khê Giản Cốc, cố gắng tăng cảnh giới lên Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.”

Đi tới chỗ Ngô lão nhân, Tiêu Dao báo cho ông ấy mình sắp bế quan ba mươi năm, Ngô lão nhân chỉ đáp một câu:

“Bế quan? Được thôi. Nhưng linh thach trong ba mươi năm này ngươi đừng hòng lấy được một khối.”

Tính nết lão nhân thế nào, Tiêu Dao đã hiểu rõ từ lâu, đây cũng là tổn thất trong dự kiến.

Sau khi từ biệt Ngô lão nhân, ra khỏi Vạn Nhận Phong, nàng tự do không chế phi kiếm, xuyên qua dãy núi liên miên tiến về động phủ của mình.

Giờ phút này nếu có người tới gần Tiêu Dao chắc chắn sẽ chấn động vì uy áp tản mát ra từ người nàng. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ quanh thân lại tản ra uy áp quỷ dị so với đại năng Nguyên Anh còn khủng bố hơn, thậm chí ngay cả không gian bên cạnh nàng cũng vặn vẹo theo.

Lịch lãm tại Khê Giản Cốc ba mươi năm sau đã dấy lên ngọn lửa hừng hực trong lòng Tiêu Dao.

Tất cả hãy chờ xem! Trên con đường đại đạo, Tiêu Dao ta tuyệt đối không ngừng lại!

Một ngày sau, trong một góc cằn cỗi của Vạn Hoa Sơn, một tòa động phủ đóng lại đại môn, bắt đầu ba mươi năm chờ đợi.

Mùa xuân tháng ba, vạn vật sống lại, cả Vạn Hoa Sơn xanh biếc một màu, đây quả là thời gian tốt để gieo trồng linh thảo, linh dược.

Mà lúc này trong nội môn Tiên Vũ Môn cũng vô cùng bận rộn, bởi vì năm nay là thời điểm mở ra lịch lãm Khê Giản Cốc năm mươi năm một lần. Đây là chuyện lớn, là cơ hội để tam gia tứ phái nổi danh giới tu tiên tụ hội. Phải biết rằng trong giới tu tiên Thái Cổ, các gia tộc môn phái nổi danh đều có địa bàn của riêng mình, rất ít khi tụ tập cùng một chỗ. Chỉ vào dịp ba sự kiện lớn trong giới tu tiên mới có thể may mắn nhìn thấy họ.

Ba sự kiện đó là Bách Nhân Bảng trăm năm cử hành một lần, lịch lãm tới Ám Hà Tiệm của tu sĩ Kết Đan và cuối cùng là hình trình đến Khê Giản Cốc của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Khê Giản Cốc và Ám Hà Tiệm là hai nơi hình thành sau trận đại chiến Chân Tiên thời thượng cổ, nhân gian giới bị biến đổi và tạo ra hai nơi nồng đậm linh khí này. Bởi vì bên trong linh khí sung túc, có nhiều linh dược, linh thảo quý hiếm sinh trưởng, thậm chí nghe nói còn có cả Đích tiên thảo, loại linh thảo của thượng giới trong truyền thuyết, vì thế nên có vô số tu sĩ tranh nhau vào đây tầm bảo.

Phàm là nơi có bảo vật, ắt sẽ có vô số nguy hiểm. Khê Giản Cốc và Ám Hà Tiệm hình thành một cách quỷ dị, mở ra ngay trên Nhân gian giới vị, không gian và thời gian đều không ổn định, cho nên tự có chu kỳ vận hành của riêng mình. Khê Giản Cốc cứ năm mươi năm lại đổi phiên, mà thời điểm này chính là lúc an toàn nhất. Còn Ám Hà Tiệm cứ bảy mươi năm đổi phiên một lần, mà thời gian đầu khi đổi phiên là thời điểm điểm tiến vào tốt nhất.