Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tiêu Dao nhìn thiếu niên, lại nhìn đám đệ tử đứng một bên, liền phát hiện ra trong đó có mấy kẻ quần áo lụa là, chất liệu thượng hạng. Loại đệ tử nhà giàu như vậy hẳn là không bị điều tới đây làm nhiệm vụ mới đúng.

Quét mắt nhìn bọn họ vài lần, Tiêu Dao nói:

“Mấy người các ngươi không phải là đệ tử được triệu đến phòng quản sự đúng không? Nếu không được phân công tới nhận việc thì lập tức rời đi, chớ có ở đây tụ tập gây chuyện. Lúc về xem lại môn quy cho rõ, bản môn nghiêm cấm các đệ tử tư đấu. Nếu có ân oán muốn giải quyết thì báo lên sư phụ của các người để phân xử công bằng!”

Không biết mấy tên đệ tử này có chỗ dựa nào mà vẻ mặt vẫn kiêu căng như trước, nhưng thấy Tiêu Dao tuy chỉ là một chấp sự phân phối nhiệm vụ nho nhỏ nhưng tu vi so với đám người vừa mới bước vào cánh cửa tu tiên như bọn họ vẫn cao hơn không ít. Dù sao trong giới tu sĩ, cường giả vi tôn, bọn chúng không cần vì chuyện này mà đắc tội người khác.

Mấy người miễn cưỡng hành lễ với Tiêu Dao. Cuối cùng một đứa trong đó còn hung hăng dứ dứ nắm đấm với thiếu niên kia, bỏ lại một câu hăm dọa:

“Trương Phàm, ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau trong môn phái cẩn thận một chút! Nhìn thấy ông đây nhớ đi đường vòng! Bằng không ta thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần!.”

Nói xong bọn chúng mới xoay người rời đi, chờ thân ảnh bọn chúng hoàn toàn biến mất, Tiêu Dao mới nhìn về phía đám đệ tử ngoại môn vẫn tránh một bên không nói một lời kia, nói:

“Các ngươi theo ta vào trong, còn ngươi...”

Nàng chỉ chỉ cậu thiếu niên mặt không biểu cảm:

“Đi sang phòng nhỏ bên cạnh thay quần áo, ở đó có ít thuốc trị thương. Thay xong lại qua.”

Tiêu Dao đưa đám đệ tử này vào phòng quản sự, theo trình tự phân phối nhiệm vụ cho bọn chúng. Sau khi mọi người lĩnh mệnh lui xuống, thiếu niên kia mới xuất hiện.

Sau khi thay một thân quần áo, sửa sang lại dung nhan, Tiêu Dao mới thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên trước mặt. Cậu có làn da ngăm đem, cái đầu vừa phải, dung mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hai tay thô ráp, vừa nhìn đã biết là con nhà nghèo khó.

“Đây là những công việc còn lại, ngươi chọn một cái trong đó đi.” Tiêu Dao làm phép biến ra một thẻ tre đưa cho cậu.

Thiếu niên cúi đầu nhìn thẻ tre, cũng không đón lấy, do dự mãi mới nhỏ giọng nói:

“Trương Phàm đa tạ sư tỷ cho quần áo và thuốc trị thương.”

Cậu nói cảm ơn nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm, Tiêu Dao cố nén cảm giác hiếu kì như gà đánh tiết trong lòng, giả bộ như thường, ôn hòa nói:

“Không cần cảm ơn, ta chỉ làm việc theo quy củ. Ngươi cứ chọn công việc trước đi.”

Trương Phàm trầm mặc nhận lấy thẻ tre, tùy tiện chọn một cái, rồi trả lại cho Tiêu Dao. Thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, cha mẹ phải vay mượn họ hàng khắp nơi mới đủ tiền cho cậu học bài. Bọn họ đều mong cậu có thể đọc sách cho tốt, sau đó thi đỗ cử nhân cải thiện cuộc sống trong nhà. Điều này khiến cho nhà bọn họ thường xuyên bị đám thân thích có tiền phỉ nhổ, ức hiếp. Thiếu niên vừa rồi còn giơ nắm đấm dọa dẫm là anh họ xa của cậu. Sau đó cơ duyên xảo hợp, cũng là may mắn của cậu, có tiên nhân đi ngang qua tuyển đệ tử, toàn bộ Trương gia chỉ có cậu và anh họ là có linh căn, cho nên được thượng tiên mang tới đây cho làm đệ tử ký danh.

Dọc đường đi, cậu đã nếm hết nhân tình ấm lạnh trên thế gian. Bị anh họ bắt nạt, bị thượng tiên hô đến gọi đi, động một chút là dùng pháp thuật đánh cậu, công pháp thì không dạy nửa chữ. Tất cả cũng là vì anh họ có linh thạch hiếu kính mà cậu thì hai bàn tay trắng. Nói là đệ tử ký danh nhưng thực tế thì ngay cả người làm cũng không bằng. Tất cả những điều đó khiến cho một thiếu niên không biết chút gì về giới tu tiên như cậu sâu sắc cảm nhận rằng giới tu tiên so với nhân gian còn tàn khốc hơn, cường giả vi tôn, kẻ yếu ngay cả làm người cũng không được.

Cậu biết bản thân phải trở nên mạnh mẽ, phải trở nên nổi bật hơn người khác. Vì cha mẹ, cậu chỉ có thể giấu tài, nhịn nhục. Cậu muốn sống sót trong giới tu tiên, cậu tin tưởng chỉ cần mình yên lặng cố gắng, nhất định sẽ có ngày nổi danh. Đến lúc đó, cậu sẽ giẫm nát tất cả những kẻ từng bắt nạt khinh thường mình dưới chân!

Đây là lần đầu tiên Trương Phàm gặp được tu sĩ giống như Tiêu Dao. Không thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, không giễu cợt bỏ đá xuống giếng, càng không vì cậu không nộp linh thạch đút lót mà giao cho cậu những công việc vất vả nhất. So với thương hại và bố thí, cậu càng thích thái độ đối xử công bằng như vậy hơn.

Tiêu Dao sao? Cậu thầm nhớ kĩ cái tên này trong lòng.

Đợi đến khi Trương Phàm rời đi, Báo Nanh Kiếm mới vươn ra từ trong ngực Tiêu Dao.

“Vừa rồi ông đây cảm giác được tiên khí của cô dao động. Người kia là ai mà khiến cô hưng phấn như đánh tiết gà vậy?”