Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Đương nhiên, nơi quan trọng hấp dẫn quan khách nhất là hội đấu giá của thị phường. Một số bảo vật, linh dược hiếm có hoặc phẩm chất cực cao sẽ không trực tiếp bán ra trên thị trường mà thông qua hội đấu giá, ai trả giá cao người đó sẽ được. Cho nên nếu muốn mua thứ tốt nhất, đương nhiên là phải thông qua hội đấu giá. Đây cũng là điểm đặc sắc của thị phường, thị phường có quy mô và thanh danh cao bao nhiêu sẽ dựa vào độ quý hiếm của vật phẩm trong hội đấu giá, càng nhiều bảo vật hiếm có thì thị phường càng thu hút được nhiều tu sĩ.

Bình thường hội đấu giá cũng phân cấp bậc, ví dụ như Trúc Cơ kỳ có hội đấu giá Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan kỳ có hội đấu giá Kim Đan kỳ, cứ thế mà suy ra. Phần lớn là không được tham gia hội đấu giá vượt cấp, nhưng vẫn có một số ngoại lệ đặc biệt, ví dụ như đệ tử có thân phận bối cảnh hùng hậu có thể thông qua con đường đặc thù tiến vào.

Tiêu Dao không có tiền, đương nhiên sẽ không đi xem hội đấu giá gì đó. Nàng chủ yếu đảo qua các quầy hàng của tu sĩ trong thị phường, không biết có gặp được thứ tốt gì không.

Nàng theo dòng người đi qua các quầy hàng, bên tai tiếng chào hàng, mặc cả vang lên không ngớt. Có vài quầy hàng, nàng chỉ thoáng tới gần một cái là chủ quán đã cực kì nhiệt tình để cử vật phẩm trong quầy nhà mình.

Nhìn đống công pháp và linh dược kỳ kỳ quái quái. Tiêu Dao luôn lắc đầu cười mà qua, cho dù không mua thì nàng vẫn rất hưởng thụ cảm giác đi dạo trong thị phường, nghe tiếng rao hàng nhìn đám người tu tiên muôn hình muôn vẻ.

Đi qua đi lại, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa có người rao:

“Mau đến xem đi! Ngoại trừ công pháp cực phẩm, pháp thuật, thuật luyện đan, bùa trụ cột, trận pháp, bản điếm còn có vô số tâm đắc tu tiên của đại năng, cùng với tùy truyện, bút ký được viết bởi các danh gia. Nói không chừng có thể ngộ đạo, các vị đạo hữu đi qua trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ.”

Nghe có tùy bút của tu sĩ, Tiêu Dao liền cảm thấy hứng thú đi qua.

Quầy hàng kia chiếm diện tích không nhỏ. Bên trên bày đầy ngọc giản và sách giấy hoặc sách làm từ da yêu thú. Chủ quán là một lão đạo tóc xám trắng tuổi trên năm mươi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, trên mặt nổi lên màu đỏ ửng vì say rượu, mặc một chiếc đạo bào rộng thùng thình. Đạo bào màu xám, bên trên lại dính bẩn gì đó nên nhìn qua có chút lôi thôi lếch thếch.

Thấy có người lại gần, lão đạo vội vàng cười nói:

“Vị đạo hữu này, có cần gì không? Tuy rằng chỗ ta không dám nói là thư quán đầy đủ nhất đại lục Thái Cổ nhưng tuyệt đối là thư quán đầy đủ nhất trong thị phường này. Cho dù là cửa hàng lớn cũng không nhiều sách như chỗ ta đâu, mời đạo hữu cứ tự do chọn.”

Tiêu Dao tiện tay cầm một ngọc giản trên quầy hàng lên, sử dụng thần thức xem xét. Phàm là ngọc giản dùng để giao dịch hay buôn bán đều bị quán chủ đặt cấm chế, chỉ có thể xem một phần nội dung, chờ sau khi thanh toán linh thạch mới giải trừ cấm chế này, lúc đó ngọc giản mới chính thức thuộc về người mua. Dù sao thì phần lớn người tu tiên đều nhìn qua là không quên được nên nếu bị người ta xem toàn bộ thì nói gì đến chuyện buôn bán nữa.

“Vừa rồi nghe đạo hữu nói nơi này có bán tuỳ bút và truyện ký ghi lại tâm đắc khi tu đạo. Xin hỏi đặt tại nơi nào?.”

Tiêu Dao buông ngọc giản trong tay xuống, tiếp tục cầm lấy một cái khác xem xét, tùy tiện hỏi lão đạo kia.

Thấy có mối làm ăn, lão đạo sao có thể quên không thổi phồng quầy hàng nhà mình. Lão hé ra nụ cười tươi như hoa, ngay cả vệt đỏ say rượu cũng hồng thêm, lấy tay chỉ vào một khu bên trái của quầy, trả lời nàng:

“Hì, vị đạo hữu này đúng là tinh mắt, đi khắp thị phường này cũng không có mấy người bán đâu. Đương nhiên cửa hàng lớn có, nhưng mà đắt lắm, hơn nữa còn chưa chắc tốt bằng chỗ ta. Đây đây, đạo hữu nhìn xem, tất cả đều đặt ở đây hết.”

Tiêu Dao nghe vậy, cảm thấy lão đạo này thật thú vị, chỉ cười cười gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cầm lấy ngọc giản nơi lão đạo chỉ chậm rãi xem xét.

Lão đạo thấy nàng nghe hắn nói phét mà không bỏ đi, đảo tròng mắt một cái, trong lòng thay đổi chủ ý, tỏ vẻ nhiệt tình nói:

“Đạo hữu, khách đến quầy ta mua tùy bút tâm đắc như cô không ít đâu. Mỗi lần bọn họ đến đều vừa lòng ra về. Ta dám vỗ ngực cam đoan, trong nhiều sách như vậy nhất định có một quyển thích hợp với cô. Có cần ta giới thiệu cho đạo hữu không?”

Thấy ngọc giản chất cao thành đống, Tiêu Dao cũng biết tự mình tìm không phải cách hay, nên gật đầu nói:

“Được, phiền đạo hữu giới thiệu cho ta một vài tùy bút nổi danh của đại năng chỗ đạo hữu đi.”

Mắt lão đạo lóe lên, bới bới trong đống ngọc giản, sau đó lấy ra một cái đưa cho Tiêu Dao.

“Bản này bán chạy lắm, tuy rằng chưa phải toàn bộ, nhưng đã ra đủ bộ thượng rồi, được viết bởi tu sĩ nổi tiếng nhất giới tu tiên hiện nay- Vạn Thọ đạo nhân.”