Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Trong thị phường của tu sĩ, vàng bạc của người phàm không thể lưu thông. Trong giới tu tiên, chỉ có linh thạch ẩn chứa linh khí mới được coi là tiền. Bình thường đều là hạ phẩm linh thạch hoặc trung phẩm linh thạch, còn thượng phẩm linh thạch thì chỉ có tu sĩ đại năng đã tu tới Nguyên Anh kỳ mới hay sử dụng. Về phần cực phẩm linh thạch thì đại khái là toàn bộ Thái Cực cũng chưa ai thấy qua.

Trong phần lớn các môn phái, phân phối linh thạch đều dựa trên công hiến của đệ tử đối với môn phái. Bình thường sẽ ưu tiên phân cho đệ tử có tư chất tốt, tiềm lực lớn, tiếp đến là đệ tử nội môn bình thường, cuối cùng mới là đệ tử ngoại môn. Theo quy định của Tiên Vũ Môn, chia theo bài danh về tiềm lực thì một tháng đệ tử Trúc Cơ kỳ xuất sắc có thể nhận được năm khối trung phẩm linh thạch, đệ tử bình thường ba khối còn đệ tử ngoại môn chỉ được chia sáu khối hạ phẩm linh thạch.

Nếu chỉ tu luyện trong môn phái thì tạm coi là đủ, vì địa điểm là do môn pháp cung cấp, công pháp và pháp thuật có thể dựa vào điểm cống hiến để mượn đọc. Nhưng nếu ra bên ngoài thì số linh thạch được phân này còn lâu mới đủ. Đan dược, pháp bảo, công pháp đều cần linh thạch. Phẩm chất càng cao thì giá càng trên trời. Cho nên ngoại trừ một vài đệ tử trung tâm thì phần lớn đồng môn đều tìm cách kiếm linh thạch từ môn phái hoặc ra bên ngoài.

Kẻ mạnh có thể cướp của kẻ yếu để kiếm tài nguyên, hoặc là có những người tinh thông ngón nghề nào đó như luyện đan, luyện khí thì dựa vào đó mà kiếm cơm. Ngoại trừ hai cách này ra thì các phương pháp khác đều vô cùng khó khăn. Nguyên nhân cơ bản chính là linh khí không đủ khiến cho lượng linh thạch giảm mạnh. Thế giới tu tiên hiện nay đã không còn nội liễm ôn hòa chú trọng thanh tu như thời thượng cổ mà càng ngày càng thêm táo bạo, tàn nhẫn, cá lớn nuốt cá bé.

Có thể nói hiện nay là kỷ nguyên của kẻ mạnh. Vật phẩm tu luyện khan hiếm khiến chuyện cướp đoạt tài nguyên càng thêm nghiêm trọng. Từ môn phái đến tu sĩ đều theo đuổi nguyên tắc cường quyền, việc giết người đoạt bảo tuy rằng bị cấm trong môn phái nhưng ở thế giới bên ngoài thì không hề bị ngăn cản. Thậm chí các môn phái còn cổ vũ đệ tử tranh đoạt với đệ tử các phái khác, nói cho hay thì là: “Lịch lãm thế ngoại”. Tranh đấu giữa môn phái với môn phái nhiều không đếm hết.

Lúc trước Tiêu Dao từng kiêu ngạo trong môn phái, căn bản không nhận ra những điều này. Khi đó nàng chỉ là đóa hoa yếu đuổi được sư phụ bảo vệ, không màng thế sự chỉ quan tâm tới việc tăng tu vi, chưa từng có ánh mắt như hiện nay.

Có người nói: Chỉ khi ở đáy xã hội, ngươi mới có thể nhìn thấu tất cả. Cho nên nay Tiêu Dao nhỏ yếu bần cùng đến đáng thương. Trong túi trữ vật của nàng chỉ còn vài khối hạ phẩm linh thạch cùng một món pháp bảo duy nhất, không gian còn lại chỉ để không lãng phí.

May mà nàng cũng không tiêu tốn nhiều linh thạch lắm. Bởi vì không hấp thu được linh khí, đan dược linh thảo không có tác dụng hồi phục pháp lực với nàng, hơn nữa cũng không cần mua công pháp, cho nên tiết kiệm được rất nhiều.

Cho dù là vậy, khi nàng nhìn món pháp bảo duy nhất trong túi cũng không khỏi xấu hổ. Hai trăm năm nay nàng chưa từng mua một món pháp bảo nào. Những pháp bảo trước kia đều đã bị hao tổn trong chiến đấu, hầu như không còn. Chỉ còn lại phi kiếm “Thanh Long” một món trung phẩm bảo khí sư phụ tặng cho nàng mà lúc Kết Đan thành công.

Không mua nổi pháp bảo; pháp thuật, công pháp cũng không dùng được, chỉ có vài ngọc giản ghi lại tâm đắc của đại năng thượng cổ là còn hữu dụng với nàng, đôi khi có thể giúp nàng hiểu ra nhiều điều.

Ngự không phi hành chưa đến một canh giờ, Tiêu Dao đi tới ngoại ô Vĩnh Châu rồi dừng lại trước một bãi đất không có gì đặc biệt. Trong mắt người phàm thì đây chỉ là một bãi đất bình thường nhưng thật ra nó chính là cửa vào thị phường. Chẳng qua bị người ta dùng một vài cấm chế làm thủ thuật che mắt đơn giản, cho dù người phàm tới gần thì cũng sẽ bị mê hoặc không thể tiến vào, chỉ có người tu tiên mới phát hiện ra.

Tiêu Dao không hề do dự tiến về phía bãi đất, sau khi xuyên qua một lớp bình chướng bàng bạc, trước mắt liền xuất hiện một tòa thành. Đi qua cửa thành, thị phường náo nhiệt liền hiện ra trước mắt Tiêu Dao, mà nàng thì tự nhiên hòa vào dòng người.

Ban đầu thị phường tồn tại như một nơi trao đổi vật phẩm của các tu sĩ, theo dòng thời gian, thị phường không ngừng lớn mạnh, trao đổi chỉ là một phần trong đó. Nay trên đại lục Thái Cổ, các thị phường đã thành hình thành dạng, do các cửa hàng lớn trường kỳ đóng quân lập nên, sau đó hấp dẫn một lượng đông đảo tu sĩ tới buôn bán hoặc trao đổi vật phẩm.