Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lưu Như Mạn cố gắng ổn định cơ thể đang run rẩy của mình, nói tiếp:

- Vì sao?

Lần này, giọng điệu của nàng càng thêm trịnh trọng.

- Ép ngươi gả cho ta, mặc dù là hành động lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải hành vi của quân tử. Nhưng, ta cũng biết một đạo lý, qua thôn này sẽ không có tiệm này. Nếu ta không bắt được cơ hội lần này, sau này, một con cóc ghẻ như ta sẽ không có cơ hội cưới được loại thiên chi kiêu nữ như ngươi nữa.

- Cho nên, xin thứ lỗi cho sự hèn hạ của ta.

- Nhưng ta có thể lấy danh dự của Nam gia đảm bảo với ngươi. Chỉ cần ngươi gả cho ta, Lưu gia của ngươi chính là thân tộc của Nam Bất Hưu ta, ta sẽ dốc hết toàn lực phát triển, tăng cường nó.

- Đối với ngươi, ta sẽ lấy ra toàn bộ tài nguyên có thể dùng, tạo điều kiện cho ngươi tu luyện. Điều kiện tiên quyết là, ngươi gả cho ta, sinh hài tử cho ta...

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy một bóng người nhanh chóng lao về phía hắn. Dọa Nam Bất Hưu giật mình, cho rằng Lưu Như Mạn thẹn quá thành giận, chuẩn bị giết hắn, muốn triệu hoán Huyền Hổ, dạy nàng cách làm người.

Chỉ thấy nàng chảy ra hai hàng lệ ôm chặt lấy hắn, hai hàng thanh lệ ướt đầy áo.

Lưu Như Mạn ôm lấy Nam Bất Hưu òa òa gào khóc, dường như muốn phát tiết ra tất cả ủy khuất.

Nam Bất Hưu bỗng nhiên không biết làm sao.

Khi một người nữ sinh ôm lấy ngươi khóc thì nên làm gì? Đang cầu cứu online, rất cấp bách...

Tay hắn khẽ ôm lấy Lưu Như Mạn, cúi đầu nhìn xuống, Lưu Như Mạn cũng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên.

“Mặt kiều như hoa,

Da trắng như tuyết,

Lệ như sao rơi,

Ta thấy U Liên.”

Chỉ thấy nàng khẽ mở đôi môi đỏ:

- Sinh, bây giờ sinh luôn.

Vừa nói, hai bờ môi đỏ của nàng đã hôn lên, mềm mại chạm vào, mùi hương dịu dàng đặc biệt của xử nữ chui vào mũi Nam Bất Hưu, xông thẳng lên trán. Lập tức đầu óc Nam Bất Hưu giống như gặp phải địa chấn, hoàn toàn trống rỗng.

Ngươi là cao thủ Trúc Cơ, không thể dùng sức mạnh...

Ríu rít…

……..

Hoàng thành.

Hỗn loạn do trận chiến hai ngày trước dẫn tới đã sớm lắng xuống.

Đại trạch tổ địa Hoàng gia.

Tuy là ban đêm, nhưng nơi đây vẫn sáng như ban ngày. Tường gạch, mảnh ngói, cỏ cây, sư tử đá... Tất cả mọi thứ đều tản ra ánh sáng bảo pháp rực rỡ, ánh sáng kia đập vào mắt người ta, tựa như ban ngày.

Hoàng Vô Cực ngẩng đầu bước đi, sắc mặt tự hào. Phía sau hắn đi theo hơn mười người, trên người mỗi người mặc đồ lộng lẫy, tuấn tú lịch sự, tu vi bọn hắn đều từ cảnh giới Trúc Cơ trở lên.

Nếu như vào ngày thường, ở nơi khác, những người này đã sớm trắng trợn gây sự, hô bằng gọi hữu, bàn luận viễn vông. Nhưng ở nơi đây, lại không có người nào dám nói chuyện lớn tiếng, vì nơi này là đại trạch Hoàng gia.

Tất cả bọn hắn đều yên lặng đánh giá bốn phía, thỉnh thoảng phát ra một âm thanh hút ngược khí lạnh chấn động.

- Pháp khí cực phẩm Khi Khí Đèn, cảnh tượng xa hoa như thế, cũng chỉ có thể thấy được ở Hoàng gia.

- Đâu chỉ thế, dưới đất này, chung quanh đây trên vách tường, tùy tiện một viên gạch. Ta đều cảm nhận được trận pháp cực kỳ mãnh liệt, linh vận dao động, có thể so với pháp khí cực phẩm!

- Quao, có thật không?

- Hoàng gia khủng bố thế này!

- Nếu như đám tiểu nương môn kia trong tông môn nhìn thấy Hoàng gia xa hoa bậc này, còn không đều gào khóc lóc cầu xin leo lên giường Hoàng huynh sao?

- Khẳng định là thế! Hoặc nữ tu sĩ kiên cường như Lưu Như Mạn cũng sẽ gào khóc muốn leo lên giường. Ha ha!

- Xuỵt, đừng lên tiếng, không được lớn tiếng ồn ào náo động.

- Ừ, đúng đúng đúng, là tiểu đệ vô lễ. Hôm nay, tiểu đệ làm chủ, bồi các sư huynh đệ đến Thượng Kinh Lâu để tạ lỗi.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Hoàng Vô Cực nghe đồng môn sư huynh đệ thổi phồng, nụ cười đắc ý trên mặt không ngừng hiện lên. Nhưng khi hắn nghe nhắc đến tên Lưu Như Mạn, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi, vô cùng âm trầm.

Bốn năm trước, vào thời điểm chủ trì đại hội nhập môn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, đã bị tính cách tràn đầy tự tin, ánh mắt kiên nghị của nàng hấp dẫn, khi nàng nhìn về hướng hắn thì như một tia sáng, trong nháy mắt chiếm cứ trong đầu của hắn.

Lần đầu tiên, trong thế giới âm u của hắn thấy được ánh sáng, hắn thật sự muốn, thật sự muốn bắt lấy. Bởi vì trong lòng hắn thật sự biết rõ, nếu ở bên cạnh nàng, nàng nhất định có thể dẫn hắn rời khỏi thế giới u tối kia, để cho hắn lại lần nữa trở lại thế giới tràn đầy ánh sáng.

Bởi vì nàng chính là con đường dẫn đến ánh sáng.

Cho nên hắn lấy hết dũng khí, tỏ tình với nàng, lại bị từ chối!

Hắn có thể thấy rõ ràng sự chán ghét, vứt bỏ, ghê tởm trong mắt nàng... Giống như nhìn một bãi cặn bã, loại ánh mắt đó giống như một thanh dao sắc đâm vào trái tim hắn, khiến hắn phát điên, khiến hắn điên cuồng.