Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khương Vọng chăm chú nhìn một màn phát sinh trước mắt này, mơ hồ cảm thấy chính mình chạm đến một vòng xoáy ngầm dưới mặt biển.

Đạo viện là nơi bồi dưỡng nhân tài quốc gia, là nơi tồn tại của quốc vận. Hành hung ở Đạo viện, đã là xúc phạm ranh giới cuối cùng của Đổng A.

Cường Tần mượn biên cảnh mai phục kẻ địch đã gây tổn hại lớn đến thể diện Trang quốc. Bây giờ lại có tà đạo hành hung tại đạo viện, mặc dù không biết mục đích là gì, nhưng rất có thể cũng mang đôi chút ý nghĩ thăm dò phản ứng của bên trên.

Mà từ trước đến giờ, mọi người đều biết Đổng A và Ngụy Khứ Tật vốn không hợp. Đổng A thuộc về nhất hệ của Quốc tướng Đỗ Như Hối, còn Nguỵ Khứ Tật lại là bộ hạ cũ của đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh.

Với thực lực của Đổng A, nếu muốn bắt yêu nhân vốn không cần phô trương thanh thế lớn như vậy. Việc ông sử dụng đạo thuật bao trùm toàn viện, sau đó lại nói chuyện với Ngụy Khứ Tật ở khoảng cách xa như vậy, trông giống như đang muốn phô bày thực lực, dùng thái độ chính thức để chấn nhiếp những kẻ ngo ngoe muốn động thủ trong bóng tối kia vậy.

Trang quốc, cũng không thái bình.

"Tất cả giải tán đi." Đổng A mặt không biểu tình, quay người đi xuống.

Cánh cửa quay về chỗ cũ, dây leo rút lui về mặt tường… Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đạo viện đã khôi phục về trạng thái cũ.

Ban đêm trở về yên tĩnh giống như trước đây.

Mọi thứ chỉ giống như một giấc mộng.

Nhưng vết thương còn chưa khỏi hẳn nói cho Khương Vọng biết, đây là sự thật.

Đây chính là thực lực của cường giả Ngũ phẩm.

Cũng là quang cảnh hắn muốn đạt đến!

Lúc Triệu Nhữ Thành hỏi thăm rồi đuổi đến đạo viện, hết thảy mọi chuyện đều đã bình ổn lại, chỉ còn các đệ tử ngoại viện tụ năm tụ ba, bàn tán sôi nổi về uy thế của Viện trưởng.

Lúc y nhìn thấy Khương Vọng trong ký túc xá thì người này đang dùng một chiếc khăn tay thêu kim tuyến tỉ mỉ lau bội kiếm.

Khăn tay đương nhiên là của Triệu Nhữ Thành, cả gian ký túc xá này chẳng có người thứ hai nào dùng đồ vật như thế.

Thứ khiến Triệu Nhữ Thành chú ý tới đầu tiên là mu bàn chân đã được băng bó kỹ lưỡng của Khương Vọng, y cười nhạo: "Nào, làm sao lại bị thương rồi? Kiếm thuật của huynh đứng hàng đầu trong đám đệ tử ngoại môn mà, thế này có phải là yếu quá rồi không hả?"

"Vẫn ổn." Khương Vọng vẫn bình tĩnh lau sạch lưỡi kiếm: "Vẫn vẫn có thể giáo huấn đệ một chút."

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu cười híp mắt nhìn Triệu Nhữ Thành: "Đệ đệ."

"Chẳng phải chỉ hơn ta một tuổi, luyện kiếm nhiều hơn một năm sao." Triệu Nhữ Thành bĩu môi.

"Lớn hơn một ngày đó cũng là lớn. Đệ đệ."

Triệu Nhữ Thành mím môi, buồn bực nói: "Đừng lau nữa được không? Huynh có biết chiếc khăn tay này của ta có thể mua được bao nhiêu chuôi kiếm nát trong tay huynh không hả?"

Khương Vọng nở nụ cười vô cùng phách lối: "Vậy đệ có biết bội kiếm Khương Vọng ta đã dùng qua, tương lai sẽ có giá gấp mấy chục lần chiếc khăn tay của đệ không hả?"

Nhưng câu nói này vừa ra miệng, hắn và Triệu Nhữ Thành đều trầm mặc.

Bởi vì lời này, trước giờ luôn là phong cách của Phương Bằng Cử. Dùng khăn tay thêu kim tuyến của Triệu Nhữ Thành lau kiếm, cũng là thói quen xấu của gã. Dùng lời nói của gã là: “Bội kiếm của huynh đệ chúng ta, tương lai đều phải truyền thừa thiên cổ, không bảo dưỡng tốt sao được? Khăn tay tốt như vậy, lau mặt thật lãng phí! Mặc dù Nhữ Thành rất đẹp trai, nhưng gương mặt đó có thể truyền thiên cổ sao?”

Có những người đã biến mất, nhưng vết tích họ lưu lại, vẫn sẽ tồn tại thật lâu…

Vẫn là Triệu Nhữ Thành mở miệng trước, chuyển đề tài nói: "Tam ca. Huynh nói yêu nhân lần này đánh vào Đạo viện là có âm mưu gì? Việc tấn công huynh có phải là ngoài ý muốn hay không?"

"Phương gia hẳn là không có lá gan này." Khương Vọng lắc đầu: "Thế nhưng cũng không nói chắc được điều gì. Đúng rồi, đệ có nhìn thấy lão đại không?"

Lúc trưa, Lăng Hà đến Phương gia trả lại thi thể, cho tới bây giờ vẫn chưa trở về, việc này khiến hắn cảm thấy hơi lo lắng.

Triệu Nhữ Thành nhíu mày: "Nghe nói y bị Phương phủ đuổi ra cửa, sau đó đi đâu ta cũng không rõ."

Khương Vọng trầm mặc một hồi, "Đi thôi, chúng ta đi tìm xem."

"Muốn tìm thì huynh đi mà tìm, ta không muốn bồi người thảo mai làm mấy chuyện thảo mai đâu." Triệu Nhữ Thành bĩu môi.

"Này, cũng đâu phải là ta khiến huynh ấy ăn canh bế môn, huynh nhìn ta như vậy làm gì?"

Khương Vọng chỉ là nhìn chằm chằm y không nói lời nào.

Y chỉ có thể đầu hàng, "Được rồi. Chỉ là muộn như vậy rồi, chúng ta đi tìm ở đâu?"

"Đầu tiên." Khương Vọng phân tích nói: "Chắc huynh ấy sẽ không ném tên kia đến Loạn Táng Cương."

"Thế nhưng huynh ấy lại không có tiền." Triệu Nhữ Thành nói tiếp.

"Sau đó thì sao, huynh ấy lại là người trọng tình cảm…" Khương Vọng đứng dậy đi ra ngoài: "Ta biết huynh ấy đi chỗ nào rồi."

"Ta còn biết huynh ấy đang làm gì ấy chứ!" Triệu Nhữ Thành theo ở phía sau, nhíu nhíu cái mũi tuấn tú: "Nhất định là đang khóc nhè."

Từ cổng Tây – thành Phong Lâm đi ra, đi thẳng dọc theo quan đạo khoảng bảy đến tám dặm, sau đó rẽ trái đi vào lối mòn, không quá nửa nén hương là có thể nhìn thấy Lục Liễu Hà liễu rủ quanh bờ.

Lúc này, gió chiều thổi qua, trăng sáng soi sóng, lấp lánh.

Khi Khương Vọng bước ra khỏi lối mòn, hắn liền nhìn thấy bóng lưng gầy gò của Lăng Hà. Lúc này y đang đứng bên sông như một cái cây im lìm.

"Này, cho ta nhìn chút, nhìn chút." Triệu Nhữ Thành vội vàng đi tới, chìa cổ ra nói: "Biết ngày là trốn ở một góc để khóc mà lại?

Lăng Hà có chút bất lực: "Sao các đệ lại đến đây?"

"Giọng huynh khản cả rồi, chắc chắn huynh đã khóc!"