Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mấy ngày sau, đội tập huấn tỉnh Giang Nam trở về, Hứa Cảnh Minh cũng rời quán đối kháng Tinh Không, chuẩn bị trở về quê quán.

Buổi chiều, trạm Bắc đường sắt cao tốc thành phố Tân Hải.

“Một mình ở thành phố Tân Hải, chiếu cố tốt bản thân. Hứa Cảnh Minh ôm chào tạm biệt Lê Miểu Miểu, Lê Miểu Miểu đeo khẩu trang, bên cạnh có một nữ trợ lý. Tuy Hứa Cảnh Minh từng hai lần tiến vào giải thi đấu Võ đạo thế giới, một lần top 16 một lần tứ kết, nhưng dù sao rất ít lần công khai mặt mũi, đi ở trên đường cái cũng có rất ít người nhận ra hắn. Nhưng Lê Miểu Miểu lại khác, nàng nổi tiếng, mặc dù phật hệ mỗi tháng chỉ livestream một lần thì vẫn có ngàn vạn fans hâm mộ như cũ, không đeo khẩu trang sợ là sẽ bị nhận ra nhanh chóng.

“Ta còn cần khoảng hai ba ngày là có thể sắp xếp xong hết, đến lúc đó có thể trở về rồi. Chị Khổng đã đến thành phố Minh Nguyệt từ sớm, phòng ở của các nàng đều đã thuê được rồi.” Lê Miểu Miểu nói, chị Khổng là một trong hai trợ lý của nàng.

“Tiểu Tăng, mấy ngày nay nhất định phải chiếu cố tốt bà chủ của các ngươi đấy.” Hứa Cảnh Minh nói với nữ trợ lý nhỏ gầy tên ‘Tiểu Tăng ở bên cạnh.

“Tuân mệnh.” Tiểu Tăng lập tức ưỡn ngực đáp.

Hứa Cảnh Minh cười gật đầu, lại ôm bạn gái một cái.

“Đến nơi rồi nhớ nhắn tin cho ta.” Lê Miểu Miểu dặn dò.

“Ừ, ta đi đây.”

Hứa Cảnh Minh xoay người, đeo balo đi qua trạm kiểm soát, đi lên tàu cao tốc.

Lê Miểu Miểu mang theo nữ trợ lý nhìn bóng lưng của Hứa Cảnh Minh biến mất trong lối đi, rồi mới rời đi.

******

Trên tàu cao tốc, Hứa Cảnh Minh ngồi trên chỗ ngồi, trước mặt có màn sáng lớn khoảng ba thước trôi nổi.

Màn sáng chỉ có ở góc độ của Hứa Cảnh Minh mới thấy, độ sáng ở góc độ khác không đủ sẽ bị biến hình.

“Các vị thân bằng hảo hữu các anh chị em, từ nay về sau, ta sẽ định cư ở thành phố Minh Nguyệt! Chào mừng mọi người tới thành phố Minh Nguyệt du ngoạn, ta nhất định sẽ chiêu đãi suốt hành trình!” Hứa Cảnh Minh nhắn một tin vào vòng xã giao, rất nhanh đã có nhiều người trả lời.”

“Sư đệ, một đường thuận gió!” Lời nhắn này là sư huynh Phương Tinh Long ông chủ của quán đối kháng Tinh Không.

“Lão Hứa, rời Tân Hải rồi à?” Đây là anh em tốt ‘Hành Phương’, đồng đội trong đội tuyển quốc gia trước đây.

“Sư huynh, cuối cùng ngươi cũng trở về thành phố Minh Nguyệt, các huynh đệ đã sớm trông mòn con mắt rồi!” Đây là sư đệ ‘Chu Đồng’ của Bát Cực Môn thành phố Minh Nguyệt.

“Đã về rồi, có thể tới sớm chút để thấy ta.” Đây là môn chủ Trốc Cước Môn ‘Đới Thông Đạt’, cũng là một trong hai sư phụ thời niên thiếu của Hứa Cảnh Minh! Hồi đó, sư phụ vỡ lòng của Hứa Cảnh Minh chính là ba hắn, sau đó dưới sự hướng dẫn của ba, lại bái Đới Thông Đạt làm thầy.

“Nghe nói thành phố Minh Nguyệt là một thành thị vô cùng mỹ lệ, có cơ hội nhất định sẽ đi du ngoạn.” Đây là ‘Liệp Thủ’ Mikki, một cao thủ võ đạo cấp thế giới của nước ngoài, từng học tập ở Hạ quốc, tinh thông tiếng Hán.

“Đại cao thủ phải về quê nhà rồi, nhất định phải mời khách, rất nhiều bạn học cũ muốn gặp ngươi một lần đấy.” Là bạn học hồi cấp ba Ngô Vi.

Theo thời gian, từng bình luận liên tiếp xuất hiện.

Có bạn học cũ, có thân thích, có đồng đội ở đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia, cũng có một số bạn bè cao thủ không đánh không quen ở vòng võ đạo thế giới, còn có một số người đại diện, huấn luyện viên, các đồ đệ mình từng dạy trong vòng võ đạo.

Hứa Cảnh Minh nhìn những bình luận này, cũng nở nụ cười, trả lời các bạn của mình.

Kinh thành, trong biệt thự kiểu Trung Quốc.

Liễu Hải ăn bữa ăn thứ ba trong ngày cũng đang nhìn vòng xã giao trên màn sáng, hàng năm lúc hắn bế quan, bình thường lúc ăn cơm mới nhìn vòng xã giao, hiểu tin tức bên ngoài.

“Cảnh Minh rời khỏi Tân Hải, trở về thành phố Minh Nguyệt?” Liễu Hải hiểu rõ: “Chính là bị Trình Tử Hào của tập đoàn Hổ Sa kia ép.”

“Danh sách quốc gia trọng điểm bồi dưỡng.”

Liễu Hải ấn nhẹ vào màn hình, nhìn người được chọn trong danh sách, lắc đầu bất đắc dĩ, “Tìm mấy ông bạn cũ, nói rách cả miệng nhưng Cảnh Minh vẫn bị gạch tên.”

“Trong danh sách tổng cộng có hai mươi người, đại sư võ đạo mười hai vị, trường phái đối kháng khác năm vị. Chỉ có ba danh ngạch có thể cạnh tranh… cuối cùng ba danh ngạch này do hai tuyển thủ võ đạo chuyên nghiệp và một tuyển thủ tán thủ chuyên nghiệp.”

“Tuyển thủ tán thủ chuyên nghiệp là tuyển thủ đại mãn quán.”

“Hai tuyển thủ võ đạo chuyên nghiệp, một người từng thu được vị trí thứ tư trong giải thi đấu Võ đạo thế giới! Một người khác là tiến vào tứ kết thế giới ba lần, thành tích đều mạnh hơn Cảnh Minh chút.”

Danh sách lần này quá mức đặc thù, Liễu Hải cũng chỉ có quyền đề cử, hắn đã tận lực.