Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1. Hứa Cảnh Minh (1)

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phần 1: Gió nổi mây phun

Chương 1: Hứa Cảnh Minh (1)

Lam Tinh 13:50 ngày 2 tháng 7 năm 2081, thành phố phồn hoa nhất Hạ quốc ‘thành phố Tân Hải’, lúc này mây đen đầy trời, tiếng sấm đì đùng, mắt thấy một trận mưa to sắp tới.

“Mưa sấm sét mùa hạ, nói đến là đến.” Trong một phòng ở tầng cao nhất của quán đối kháng Tinh Không, một thanh niên nhìn mây đen sấm chớp ngoài trời qua cửa kính sát đất, bắt đầu có giọt mưa rơi ‘lộp bộp’ lên cửa kính.

Thanh niên đến giữa phòng, hai tay chống xuống đất, rất thong thả nhưng cũng rất ổn định tiến hành trồng cây chuối. Đầu tiên là trồng cây chuối bằng hai tay, sau đó thu một tay, biến thành trồng cây chuối một tay bằng tay phải.

“Phù ~~~ phù ~~~”

Tiếng hít thở vang lên bên tai, Hứa Cảnh Minh cảm giác được các cơ bắp trọng tâm cơ thể căng chặt, cũng cảm nhận được kích thích của trọng lượng toàn thân đối với cánh tay bên phải.

Ba phút trước cánh tay rất thoải mái, gân cốt cơ bắp trên tay được kích thích ở cấp độ sâu, nhưng ở phút thứ tư cơ bắp bàn tay bắt đầu hơi co rút đau đớn, tới phút thứ năm lại càng đau hơn, nhưng Hứa Cảnh Minh đã quen từ sớm, kiên trì hết năm phút, lại đổi sang trồng cây chuối bằng tay trái một cách tự nhiên.

“Không biết hôm nay eo của ba đã đỡ hơn chưa.” Trồng cây chuối bằng một tay được một lúc, suy nghĩ Hứa Cảnh Minh bay xa, hắn nghĩ tới ba mình. Ba hắn năm nay 60 tuổi, tổn thương ở thắt lưng là bệnh cũ, hôm qua nghe mẹ nói trong điện thoại là lúc ba mang vật nặng vết thương ở thắt lưng lại tái phát…

“Chờ thi xong trận gần đây nhất, mình trở về quê một chuyến.” Hứa Cảnh Minh nghĩ.

Trồng cây chuối bằng một tay không phải phương pháp huấn luyện đội tuyển quốc gia dạy, mà là do ba hắn dạy khi còn nhỏ.

Hồi còn bé thân thể của Hứa Cảnh Minh không tốt, ba dạy hắn võ thuật để cường kiện thân thể, trong đó có ‘cọc chổng ngược một tay’. Bởi vì hiệu quả khi luyện tập trong thời gian dài rất tốt, là một trong Ngũ Đại Trang Công được hắn luyện tập mỗi ngày. Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, đến nay đã luyện được hai mươi năm, mặc dù sinh bệnh bị thương cũng sẽ kiên trì, nếu không có nguyên nhân đặc biệt gì thì sẽ không ngừng tập. Tục ngữ nói ‘Luyện quyền không luyện công, đến già làm không công’, cái gọi là công trong đó chính là công cơ bản thường ngày.

Gián đoạn ba năm ngày, các phương diện gân cốt cơ bắp đều sẽ trượt xuống.

Luyện cọc chổng ngược một tay xong, Hứa Cảnh Minh ngồi xuống bên bàn đọc sách, uống liền mấy ngụm nước, nhìn màn mưa xối xả ngoài cửa sổ.

“Trời vừa lạnh, chân ta lại bắt đầu đau.” Hứa Cảnh Minh nhìn đùi phải của mình, duỗi tay xoa nhẹ, “Mỗi ngày vẫn luôn tập luyện cho mau khang phục, nhưng đùi phải của ta… không khỏi được.”

Bệnh tật là thứ mỗi chuyên nghiệp cao thủ võ đạo sợ gặp phải nhất trong cuộc đời. Chấn thương ‘gãy chân’ đối với Hứa Minh Cảnh mà nói, đó chính là một cơn ác mộng.

“Nếu đùi phải của ta không bị thương, ta hẳn là có hi vọng trùng kích đệ nhất thế giới rồi.” Hứa Cảnh Minh lặng lẽ nói.

“Tích tích tích…” Bỗng nhiên có tiếng vang lên.

Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu, mở miệng nói: “Tiểu Bạch, nhận cuộc gọi video.”

Có ánh sáng tập hợp trước mặt Hứa Cảnh Minh, hội tụ lại thành một hình ảnh cao hai mét, trong hình là một tên mập khôi ngô đang ngồi trên xe, cười hô: “Lão Hứa, bọn ta đã xuất phát từ khách sạn, khoảng tầm 20 phút nữa là có thể đến quán đối kháng Tinh Không của các ngươi. Ha ha, đã hơn một năm rồi chúng ta không gặp nhau, đêm nay nhất định phải nhậu một bữa đấy.”

“Yên tâm đi, Đại Hùng, ta đã đặt trước một nhà hàng thịt quay rồi.” Hứa Cảnh Minh nhìn bạn thân thời còn nhỏ, cười dặn dò: “Trời mưa lớn lắm, trên đường đi các ngươi cẩn thận chút.”

“Yên tâm yên tâm.” Tên mập khôi ngô nói tiếp: “Mấy đứa đội tập huấn tỉnh rất sùng bái ngươi, muốn thử kỹ năng bắn súng của ngươi đấy, lát nữa ngươi phải chỉ bảo bọn nó một phen, để bọn nó hiểu chênh lệch của mình với cao thủ hàng đầu thế giới.”

“Người trẻ tuổi bây giờ lợi hại hơn thế hệ trước nhiều, ta không lật thuyền đã là không tệ rồi.” Hứa Cảnh Minh cười ha ha.

“Sao có thể lật thuyền được? Ta ngược lại thật ra hi vọng ngươi có thể lật thuyền. Ngươi mà như vậy, có nghĩa đội tuyển tỉnh bọn ta lại có một thiên tài chứ sao.” Tên mập cười ha ha nói: “Được rồi, không tán gẫu nữa, lát nữa gặp sau.”

“Lát nữa gặp.” Hứa Cảnh Minh đưa tay vẽ một cái, hình ảnh trong không khí tản đi.

Vì tiến hành huấn luyện cho đội tập huấn tỉnh Giang Nam, thời gian mười ngày, thu phí năm vạn tiền Lam Tinh, trên thực tế chút tiền ấy cả phí sân bãi cũng không đủ. Nhưng đối với quán đối kháng mà nói, có thể huấn luyện cho đội tập huấn tỉnh cũng là quảng cáo cho quán, còn có hấp dẫn càng nhiều người yêu thích đối kháng tới làm hội viên của quán đối kháng.

“Tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ thì cũng phải kiếm tiền thôi.” Hứa Cảnh Minh đứng dậy, đi tắm rửa thay đồ.

Chương sau