Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dù sao Mạc Vấn cũng là luyện đan sư lục tinh, hắn không khó nhìn ra, Mục Vân thậm chí cả Thối Thể cảnh nhất trọng cũng không đến. Nhưng lại làm việc quả quyết như thế, Mục Vân này thật không đơn giản, ít nhất cũng là một người có cá tính.

Mục Vân mới lười đoán trong lòng Lục Khiếu Thiên và Mạc Vấn đang suy nghĩ gì. Hai bàn tay tát Mục Tiền đến ngơ ngác, sau đó nghênh ngang rời đi.

Nếu Mục Tiền kịp phản ứng, thật muốn liều mạng với hắn, Mục Vân vẫn thật sự rất khó ngăn cản.

Giờ phút này, trong đại sảnh Mục gia có mười mấy người đang ngồi, không còn chỗ trống.

Hai người ngồi ở vị trí trên cùng, một người trong đó chừng bốn mươi tuổi, thái dương hơi trắng, ánh mắt sắc bén, cử chỉ trong lúc nói cười, phong khinh vân đạm.

Người này chính là tộc trưởng của Mục gia phân gia tại Bắc Vân thành - Mục Lâm Thần.

Một người khác thì một chiếc hắc bào, tóc dài trắng như tuyết, là một lão đầu vóc người ngắn nhỏ.

- Ha ha... Tần lão thái gia, tính cách của Vân nhi nhà ta hướng nội, không thích nói chuyện, lát nữa ngài gặp, chỉ sợ không hài lòng!

Nhìn hắc bào lão giả, Mục Lâm Thần mỉm cười, chỉ là trong nụ cười kia lại mang theo một ít lo lắng.

Lão giả chính là lão thái gia Tần gia ở Bắc Vân thành - Tần Thì Vũ, Tần gia ở Bắc Vân thành cũng là một đại gia tộc, thực lực hùng hậu.

- Mục tộc trưởng nói đùa, tuy hài tử Mục Vân kia hơi hướng nội một chút, thế nhưng Dao nhi nhà ta, ngươi cũng biết... Lần này, hai nhà Tần - Mục ta kết thông gia, chủ yếu là vì nhắc nhở một ít người có ý khác, để Vương gia và Điêu gia không dám làm ẩu!

Tần lão thái gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt rơi vào trên người thiếu nữ sau lưng.

Thiếu nữ dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, trong trắng lộ hồng, dịu dàng như ngọc, óng ánh sáng long lanh. Đôi mắt linh hoạt chuyển động, mấy phần nghịch ngợm, mấy phần tinh nghịch, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, eo không đủ một nắm. Trên trán, mang theo một cỗ linh tính tự nhiên mà thành.

Chỉ là, gương mặt thiếu nữ bị một tấm lụa trắng che khuất, khiến người khác không thấy rõ dung mạo của cô.

- Nghĩa phụ, nghe nói ngài tìm ta?

Ngay vào lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên trong đại sảnh. Người tới chính là Mục Vân, mặc một chiếc trường sam màu mực, trên trán còn dính phấn trắng, tóc dài buộc ở sau ót, nhô thật cao, một luồng lọn tóc trên trán, hai tay chắp ở sau lưng, Mục Vân mang theo biểu lộ không kiên nhẫn, đi vào đại điện.

Nhìn thấy Mục Vân tiến đến, Mục Lâm Thần chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

Không biết vì sao, hôm nay Mục Vân có gì đó rất không giống ngày thường.

- Vân nhi, vị này là lão thái gia Tần gia, vị này là tiểu thư Tần gia - Tần Mộng Dao.

Nhìn Mục Vân, trên mặt Mục Lâm Thần lộ ra một nụ cười.

Ánh mắt trực tiếp xem nhẹ Tần lão thái gia, rơi xuống trên người Tần Mộng Dao ở bên cạnh.

Tiểu nha đầu dáng người lồi lõm tinh tế, một đôi mắt to, sáng rực, đặc biệt linh động, chỉ là có một lớp lụa mỏng che mặt, không nhìn thấy dụng mạo thế nào.

Nếu gương mặt xinh đẹp, phối hợp vóc người này, tiêu chuẩn mỹ nhân tuyệt thế. Chỉ là che mặt, chỉ sợ dáng dấp không quá khó coi, Mục Vân cũng không muốn tương lai, lúc làm chuyện kia với thê tử còn phải tắt đèn, như vậy thật sự là không có tình thú. Mà còn là gia tộc chỉ cưới, Mục Vân cũng rất khó chịu!

- Nghĩa phụ, ngài tìm hài nhi tới...

- Là như vậy, chúng ta Mục gia chuẩn bị kết thông gia với Tần gia, nghĩa phụ định đặt hôn sự này cho ngươi, cho nên...

- Ta từ chối!

Còn chưa đợi Mục Lâm Thần nói xong, Mục Vân đã lập tức từ chối.

Toàn bộ Mục gia, cũng chính là Mục Lâm Thần đối tốt với Mục Vân, điểm này, Mục Vân dung hợp ký ức cũng đã biết, Mục Vân kia cũng rất kính ngưỡng đối nghĩa phụ này.

Cho nên, xem như bị ức hiếp, hắn cũng không nguyện ý gây phiền toái cho nghĩa phụ, hắn đều nhịn xuống.

Nếu không phải như thế, hiện tại Mục Vân đều lười phản ứng.

Chỉ là, tuy Mục Lâm Thần quan tâm đối với Mục Vân, thế nhưng trong Mục gia, đa số người đều nhìn Mục Vân khó chịu!

Mục Vân biết, hắn một khi từ chối thì khẳng định sẽ có một đám người nhảy ra, hùng hổ chỉ mình.

- Hỗn trướng!

Quả nhiên, Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng mắng chửi đã lập tức vang lên.