Vô Hạn Tiến Hóa Gen (Dịch) (Full)

Chương 16. Không Hổ Là Duyên Ca Của Ta

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thế nhưng sau khi phải chiến đấu hồi lâu, thể lực của Lục Duyên và Tiểu Hổ đều đã tiêu hao.

Hai người không ngừng thở dốc, động tác đều đã biến dạng nghiêm trọng, sức mạnh tấn công cũng trở nên mềm nhũn vô lực.

Phất Lãng Minh nhìn thấy như vậy thì mở miệng nói:

“Được rồi, dừng lại đi!”

Tiểu Hổ nghe hắn nói vậy thì nhanh chóng dừng lại.

Mà Lục Duyên vẫn vung nắm đám, đánh thẳng một quyền lên mặt Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ gương mặt sưng đỏ mà mắt thường cũng có thể trông thấy, hắn trợn to hai mắt, nhìn Lục Duyên rồi nói:

“Chẳng phải bảo là dừng lại rồi sao?!"

Lục Duyên xoa khóe miệng sưng đỏ, đau đến nhếch miệng, ánh mắt đầy vô tội:

"Nhất thời không kịp thu tay lại."

Tiểu Hổ mở to hai mắt, há miệng, vẻ mặt muốn nói cái gì, lại không biết nói như thế nào.

Phất Lãng Minh khoanh tay trước ngực, mở miệng nói:

"Nghỉ ngơi một chút, chốc nữa lại tiếp tục luyện tập!”

Khóe miệng Tiểu Hổ giật giật:

"Minh ca, ta vẫn phải luyện tập với hắn nữa sao?”

"Làm sao vậy?"

Tiểu Hổ nhìn thoáng qua Lục Duyên, không nói gì chỉ gãi đầu:

"Nếu tiếp tục luyện tập, ta sợ ta sẽ bị đánh."

Không còn cách nào khác, biểu hiện của Lục Duyên không giống bình thường, chẳng qua bao lâu đã có thể phản kích rồi.

Cho hắn thêm một buổi chiều, Tiểu Hổ thật sự không còn tự tin là có thể đánh bại Lục Duyên.

Trong lòng Tiểu Hổ thì Lục Duyên giống như một con quái vật vậy.

Lục Duyên cười cười:

"Không sao đâu, tôi sẽ trả tiền thuốc men.”

"Sao có thể không có việc gì được chứ?!"

Tiểu Hổ bất mãn nói.

Phất Lãng Minh vỗ vai Tiểu Hổ, mở miệng nói:

"Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ trả tiền thuốc men.”

Tiểu Hổ có chút mờ mịt nhìn thoáng qua Phất Lãng Minh, khoé miệng giật giật, nức nở nói:

"Cảm ơn ngài!"

Sau đó Lục Duyên và Tiểu Hổ nghỉ ngơi.

Lúc nghỉ ngơi, Lục Duyên chuyển linh khí giúp khôi phục cơ thể đang mệt mỏi, đồng thời hắn cũng nhớ lại lúc trước chiến đấu còn chưa tới, không ngừng tiếp nhận chỗ thiếu sót, hy vọng có thể tiến thêm một bước.

Không thể không nói, Phất Lãng Minh nói không sai.

Thực chiến quả thực sẽ giúp thể thuật được nâng cao rất nhiều, tiến bộ nhanh hơn nhiều so với hắn một mình luyện tập.

Hắn cảm thấy chẳng mất bao lâu nữa, hắn có thể nắm chắc toàn bộ quân thể quyền, sau đó chính là quân thể sát kiếm.

Sau đó, hắn có thể tiến vào Khơi Nguyên Chi Địa, đi tìm gen thích hợp với mình, chép gen, tiến hóa gen, đi vào quỹ đạo.

Buổi chiều, Lục Duyên và Tiểu Hổ lại bắt đầu đối luyện một lần nữa.

Lúc này đây, lượng khán giả còn nhiều hơn khi trước….

Mọi người nhìn hai người trên lôi đài, xì xào bàn tán.

"Thật hay giả thế? Giá đỗ kia lại có thể đánh một trận với Tiểu Hổ sao?”

"Rau giá đỗ gì?! Phải gọi ta là Duyên ca! Duyên ca là chiến sĩ gen! Tương lai tươi sáng xán lạn, có được không?!”

"Không nói tương lai thế nào, quả thực Duyên ca rất giỏi nha, ngươi xem buổi sáng, ban đầu Tiểu Hổ còn ỷ vào kinh nghiệm phong phú của mình mà đè đánh Duyên ca, kết quả mới qua bao lâu? Duyên ca đã bắt đầu phản kích. Với khả năng học tập này, các người sánh được sao?”

"Không hổ là chiến sĩ gen, Duyên ca giỏi quá. Sau này nếu Duyên ca muốn lăn lộn, không biết có thể bái hắn làm lão đại không?”

"Còn chưa tỉnh ngủ phải không? Đường đường là chiến sĩ gen, chẳng nhẽ sau này Duyên ca không được chiến đấu với ma thú sao? Không được chiến đấu với cường giả cúa các chủng tộc khác sao? Chẳng lẽ phải sống với một lũ người như chúng ta à?”

Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, họ đều gật đầu.

Trận chiến lại bắt đầu.

Lần này bắt đầu có lẽ sẽ không giống như lần trước nữa, có thể Tiểu Hổ sẽ đề lực chiến đấu của Lục Duyên.

Trong quá trình chiến đấu, Tiểu Hổ có thể cảm nhận rõ ràng, khuyết điểm của Lục Duyên càng ngày càng ít, áp lực của hắn cũng càng lúc càng lớn.

Chiến đấu không được bao lâu, trên trán Tiểu Hổ đã xuất hiện mồ hôi.

Buổi sáng, Tiểu Hổ tấn công bốn lần, Lục Duyên mới chỉ có thể phản kích được một lần.

Dần dần, bây giờ Tiểu Hổ tấn công ba lần, Lục Duyên đã có thể phản kích một lần.

Sau đó là hai lần.

Cuối cùng, người đứng xem phát hiện, Lục Duyên đã có thể ăn miếng trả miếng với Tiểu Hổ rồi, không chỉ là phòng thủ phản kích nữa.

Theo thời gian trôi qua, điều khiến mọi người không dám tin chính là, Lục Duyên bắt đầu đánh áp chế Tiểu Hổ.

Phanh!!

Không bao lâu sau, Lục Duyên liên tục đâm vào khuỷu tay và đầu gối, chèn ép khiến Tiểu Hổ lùi về sau liên tục, cuối cùng Lục Duyên nắm bắt nàng hội, đánh một quyền đánh vào bụng hắn.

Sắc mặt Tiểu Hổ tái đi, cả người ôm bụng ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Bầu không khí chìm trong im lặng.

Không khí yên tĩnh, khán giả phía dưới ngơ ngác nhìn nhau.

"Thắng...Thắng rồi à?!”

"Duyên ca giỏi quá! Vậy mà chỉ cần một ngày ngắn ngủi đã có thể đánh bại Tiểu Hổ sao?!”

"Không hổ là Duyên ca của ta! Quá mạnh!”

Mọi người hoan hô.

Tiểu Hổ nằm trên mặt đất nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.