Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 20. Có phải ta đã làm sai chuyện gì rồi không? (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Học là không thể nào học được rồi đó, chỉ có thể dựa vào việc nhặt thuộc tính thôi.

Có năm người Võ Đồ cao cấp ở trường Đông Hải số 1, nhất định sẽ tham gia kỳ thi võ đạo, chắc chắn là đã nghiên cứu kỹ lưỡng quyển Năm năm thi võ ba năm mô phỏng này rồi.

Tìm cơ hội đến chỗ bọn họ nhặt thuộc tính, nâng cao độ thuần thục của Năm năm thi võ ba năm mô phỏng.

Nếu vẫn chưa đủ, các trường khác cũng có học sinh muốn theo học chuyên ngành Võ đạo, lại đến chỗ bọ họ lấy một đống thuộc tính là chắc chắn đủ rồi.

Vương Đằng tính đâu vào đấy.

“Cái tên này, đến sớm như vậy, lại còn nghịch điện thoại.”

Lâm Sơ Hàm thấy Vương Đằng nghịch điện thoại hồi lâu thì lại cau mày, thấp giọng nói:

“Vương Đằng, ra đây với ta một lát.”

Nói xong, nàng đứng dậy luôn, đi ra khỏi lớp học.

Vương Đằng đang suy nghĩ về kỳ thi võ đạo, nghe được những lời của Lâm Sơ Hàm, lập tức bối rối.

Chẳng qua nhìn thấy bóng lưng của đối phương bước ra khỏi lớp học, hắn vẫn đứng dậy, đi theo ra ngoài.

Bỏ đi, ai kêu ngươi xinh đẹp làm chi, cho ngươi thể diện vậy!

Vương Đằng cất điện thoại đi, đút hai tay vào túi, lắc lư bước ra khỏi phòng học, bèn thấy Lâm Sơ Hàm đang đợi ở chỗ rẽ.

“Có chuyện gì sao? Lớp trưởng Lâm!”

Vương Đằng nhìn khuôn mặt như ngọc trước mặt hỏi.

“Vương Đằng, kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, sao ngươi vẫn còn chơi bời cả ngày vậy? Lẽ nào ngươi không định thi đại học sao?”

Lâm Sơ Hàm mặt lạnh nói.

“Ngươi cũng biết chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, bây giờ chăm chỉ thì có ích gì?”

Vương Đằng buồn cười nói.

Giọng điệu ngả ngớn của Vương Đằng khiến Lâm Sơ Hàm rất là phản cảm.

Nàng cau mày nhẫn nại nói:

“Chỗ ta có bài ghi chép, tuy là chỉ còn chưa đầy một tháng, nhưng nếu chăm chỉ học tập, chưa chắc sẽ không thể đạt được một chút điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cộng thêm gia cảnh của ngươi, đậu vào một trường đại học tốt chắc là không có vấn đề gì đâu?”

“Lớp trưởng Lâm, ngươi quan tâm ta đến vậy sao?”

Vương Đằng đột nhiên nói.

“Ngươi đừng có mà tự mình đa tình?”

Lâm Sơ Hàm mặt không chút biểu tình nói.

Ta quan tâm ngươi cái con khỉ, trên đời lại có tên mặt dày vô liêm sỉ như thế.

“Nếu không thì ngươi lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học của ta như vậy để làm gì?”

Vương Đằng hỏi.

“Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp ta ngồi bên cạnh ngươi, chính là muốn ta giúp đỡ ngươi nhiều hơn trong học tập, lúc trước ngươi không nghe lời thì cũng thôi đi, bây giờ sắp phải thi đại học rồi, ta mới trịnh trọng nhắc nhở ngươi lần cuối cùng như vậy.”

Lâm Sơ Hàm giải thích.

“Giải thích chính là để che đậy!”

Vương Đằng trêu chọc.

“Ta …”

Lâm Sơ Hàm bị sự không biết xấu hổ của hắn làm cho á khẩu không nói nên lời, thở gấp nói:

“Nể tình là bạn cùng bàn, ta mới khuyên nhủ ngươi, dù sao thì nghe hay không thì tuỳ ngươi, thi có đậu hay không cũng không có nửa xu liên quan đến ta.”

Nói xong nàng xoay người chuẩn bị đi về lớp.

Kết quả là bước đi quá nhanh, không nhìn thấy cây chổi nằm trên mặt đất, vấp phải dưới chân, trọng tâm cơ thể chênh vênh.

“Chết rồi, không có điểm lực!”

Trong lòng Lâm Sơ Hàm thấy kinh hãi, nhưng ngay sau đó, bèn cảm thấy cơ thể mình bị người khác ôm lấy.

Vương Đằng cũng nhận ra sự khác thường trên tay mình, có hơi thẫn thờ.

“Ngươi, ngươi còn không buông tay!”

Lâm Sơ Hàm khóc không ra nước mắt nói.

“Thật sự muốn ta buông tay?”

Vương Đằng nói.

“Buông ra!”

Lâm Sơ Hàm kiên quyết nói

“Ò…”

Sau đó hắn buông tay ra...

Buông tay ra...

“Ai da!”

Mặt Lâm Sơ Hàm ngã xuống đất, đập vào mặt đất.

“Lớp trưởng, là ngươi kêu ta buông tay ra đấy nhé!”

Vương Đằng thành thật nói.

Lâm Sơ Hàm giơ lên một tay từ trên mặt đất, chỉ vào Vương Đằng, không ngừng run rẩy.

“Ơ… Ngươi không sao chứ!”

Vương Đằng ngồi xổm người xuống, cẩn thận hỏi han ở bên cạnh nàng.

Lâm Sơ Hàm ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bời, cái mũi tinh xảo, ngay cả cái trán đều đỏ bừng một mảng.

Không còn luyến tiếc điều chi!

“Vương Đằng, tên khốn nạn nhà ngươi!”

Nàng bò dậy từ trên mặt đất, chạy đi không thèm quay đầu lại.

Mất hết thể diện rồi!

Vương Đằng nhìn bóng lưng Lâm Sơ Hàm đã chạy xa, trên mặt có chút ngượng ngùng, có phải ta đã làm sai chuyện gì rồi không?

Vương Đằng bước vào lớp.

Một vài ký ức về Lâm Sơ Hàm kiếp trước không khỏi hiện lên trong đầu, còn nhớ lúc đó, nàng ấy cũng thường khuyên ngăn mình, cho rằng có thể khiến hắn triệt để tỉnh ngộ, chăm chỉ học tập tiến bộ mỗi ngày.

Đáng tiếc, kiếp trước đến cuối cùng, hắn cũng không quay đầu lại, đi thẳng một mạch vào bóng tối.

Sau này hai người tách ra, từ đó không còn gặp lại, khiến người ta thổn thức mà!

Cô gái này, đã từng để lại dấu vết trong trí nhớ của hắn, kiếp này hắn không muốn bỏ lỡ!

Lúc này, gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều đã đến, trên mặt đất rơi xuống rất nhiều bong bóng thuộc tính.

Vương Đằng dưới ánh mắt nghi ngờ của các bạn trong lớp, lượn một vòng quanh lớp học, nhặt tất cả bong bóng thuộc tính lên.

“Tiếng Anh X9”

“Ngữ văn X12”

“Sinh vật X15”

“Vương đại thiếu gia, đang làm gì vậy?”

“Ai biết được, chắc là đang đi dạo đó.”

“Đi dạo??”

“Ngươi cứ kệ hắn, người ta là cậu ấm cô chiêu, tư tưởng không cùng tần số với chúng ta đâu.”

“Thật đúng là có đầu óc có vấn đề!”

Bạn học việc tốt sắc mặt kỳ lạ, nhịn không được thấp giọng bàn tán vài câu.

Khi Vương Đằng quay đầu nhìn sang, âm thanh đều biến mất hết, cả đám ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc học tập.

Vương Đằng bĩu môi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Lâm Sơ Hàm không có ở chỗ ngồi, không biết đã đi đâu mất rồi.

Mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp buổi sáng vang lên, nàng mới từ bên ngoài lớp học đi vào, khuôn mặt lạnh lùng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Vương Đằng lấy một cái.

Ngồi ở chỗ ngồi, giống như kế bên chính là một làn không khí.

Vương Đằng cười khổ, không dám lại trêu chọc nàng nữa.

Tính tình của Lâm Sơ Hàm vốn là lạnh lùng, lúc này cả khuôn mặt lạnh lẽo, toàn thân toát ra hơi thở rét lạnh “người lạ chớ tới gần”.

“Cô nàng này đúng là lạnh lùng thiệt!”

Buổi sáng học đọc, Vương Đằng tâm trạng chán ngán lật giở sách giáo khoa.

Suốt buổi sáng, các bạn học đều khua chiêng gõ trống ôn tập, Vương Đằng cũng trải qua rất phong phú, nghe giảng bài, nhặt thuộc tính.