Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Khư Nhãn. . . Là cái gì?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

Là như bản thân hắn bây giờ sao?

Nếu đúng là vậy, thì hắn đã mở rồi, còn có thể mở lại ư? Và nếu như vậy, hắn có thể bị người ta phát hiện ra không?

"Đến đây, xuống lầu, nơi này là thang lầu. . ." Diệp Thủ giúp đỡ Hứa Thâm đi xuống rồi nói: "Tuy em là vụ dân, nhưng hẳn là em cũng biết, có một số ít người là trời sinh đã có đủ hai mắt? Những người kia đều là đại nhân vật trong thành, mà đám vụ dân giống như chúng ta, nếu có vận khí tốt, quen biết một vị đại nhân vật nào đó, hoặc là đạt được một công ty lớn nào đó trọng dụng, về sau cũng có cơ hội được mở mắt."

"Chẳng qua chi phí để mở mắt cực kỳ đắt đỏ. Với vụ dân bình thường, mặc dù đi chung một con đường với đại nhân vật, tựa như hai bên lại cách xa nhau, như người sống trong hai thế giới khác biệt. Bởi vậy về cơ bản, chuyện mở mắt với vụ dân, chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống."

Nói như vậy, kẻ xui xẻo đi dò xét nhà hắn tối hôm qua chính là người về sau đã được mở mắt sao. . . Suy nghĩ trong lòng Hứa Thâm lại vòng về quá khứ một chút, sau đó hắn chợt kinh ngạc hỏi: "Vậy anh cũng là vụ dân?"

Diệp Thủ cười cười: "Nếu không phải vụ dân, ai sẽ làm việc tại bộ Tác Chiến của cục Khư Bí?"

Hắn lại nói tiếp: "Nhưng mở mắt như vậy, cũng chỉ là mở mắt bình thường, gần như chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài của thế giới, hơn nữa khoảng cách thị lực cực kỳ bình thường. Dưới tình huống sương mù dày đặc tràn ngập khắp thành phố, nếu ở ngoài bảy tám mét, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, trừ phi là ở trong nhà của mình, khu vực đã được quét sạch sương mù."

"Mà chúng ta cần mở ra Khư Nhãn, mới có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài của thế giới, cũng có thể thông qua rót khư lực vào, để nhìn thấy tầng nông của Khư giới, cùng với những loại khư du đãng qua lại giữa tầng nông của Khư giới và hiện thực!"

"Hơn nữa, Khư Nhãn chịu rất ít ảnh hưởng từ sự quấy nhiễu của sương mù dày đặc, ngoài mười mét chúng nó vẫn có thể nhìn thấy rành mạch. Khư lực càng mạnh, nhìn thấy càng xa. Giống như đội trưởng, anh ấy có thể thấy rõ những thứ ở ngoài mấy chục mét, thậm chí là một con côn trùng bay nhỏ bé." Trong giọng nói của Diệp Thủ mang theo một tia hướng tới và hâm mộ.

Đột nhiên Hứa Thâm lại hỏi: "Vậy anh có thể nhìn thấy khoảng cách bao xa?"

"Ách. . . Anh ư? Anh là hơn mười mét." Diệp Thủ ho nhẹ một cái, rồi tự giễu hài hước nói: "Nếu hơn mười mét là không nhận ra cả người thân luôn."

Cũng tương tự với mình. . . Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng,

Đồng thời trong lòng hắn cũng có một tia nghi hoặc, dựa theo cách nói của đối phương, khư lực càng mạnh nhìn thấy càng xa, cũng sẽ nhìn thấy tầng càng sâu trong Khư giới.

Vậy vì sao lúc trước vị đội trưởng kia, lại không thấy được con khư ở trong phòng ngủ của hắn?

Lại nói, rõ ràng là khoảng cách mà hắn nhìn thấy cũng không xa, có phải tình huống này có nghĩa là khư lực của hắn cũng tương đương với Diệp Thủ trước mắt hay không?

Nhưng lại quỷ dị chính là, hắn có thể thấy được khư ẩn giấu ở tầng cực sâu trong Khư giới. . .

Đây là hiệu quả đạt được nhờ quá trình nuôi dưỡng của "Ma ma" sao?

Hứa Thâm cũng không biết.

Hắn có cảm giác những hiểu biết về khư của mình vẫn còn bị vây trong giai đoạn "Kiến thức" vừa tiếp xúc, chỉ có thể chờ tới sau này lại chậm rãi xâm nhập thăm dò xem sao.

"Đường cái đối diện là bộ Tác Chiến của chúng ta, chờ sau này em mở ra Khư Nhãn sẽ biết, nơi đó còn lớn hơn bộ Văn Chức nhiều!"

Hai người rời khỏi cửa lớn của bộ Văn Chức, nhìn thấy qua khu đất bằng phẳng phía đối diện lại bắt gặp bảng hiệu ghi tên cục Khư Bí, nhưng ở phía sau cửa, lại là một mảnh kiến trúc thật lớn cao ngất ngưởng, độ cao chênh lệch hoàn toàn so với tòa kiến trúc bốn tầng của bộ Văn Chức.

Diệp Thủ kéo Hứa Thâm đi xuyên qua đường cái bước vào khu nhà đối diện.

"Sau này em đã là thành viên của bộ Tác Chiến chúng ta rồi, chờ sau khi em thông qua kỳ thi quân dự bị, trong tương lai chúng ta chính là chiến hữu cùng kề vai chiến đấu. Cố gắng lên nhé." Diệp Thủ khẽ cười nói.

Lúc trước Hứa Thâm có nghe hai nhân viên ghi chép kia nhắc tới chuyện này, giờ lại thấy Diệp Thủ đề cập lại, hắn hơi do dự rồi nói: "Em có thể không gia nhập được không?"

Diệp Thủ sửng sốt, sau đó, chợt thở dài. Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của cậu thiếu niên này, nói: "Đúng là tác chiến với khư rất nguy hiểm. Người ở trong này, ngoại trừ một bộ phận nhỏ vẫn kiên trì với tín niệm là báo thù vì thân nhân, phần lớn còn lại, dù lúc ban đầu trong lòng bọn họ có ôm theo cừu hận, nhưng sau khi chứng kiến dáng vẻ của khư, tất cả đều muốn rời đi. Đáng tiếc, chúng ta là tầng lớp nằm tại tầng chót của tòa thành. Ở nơi này, phần lớn mọi người đều là vụ dân, chúng ta không có quyền lựa chọn, không giống những người trong bộ Văn Chức ấy. Tuy bọn họ cũng bị cuốn vào sự kiện khư thú, nhưng sau lưng hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, bọn họ mới có thể lựa chọn đường sống cho mình."