Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lấy cường độ kiếm kỹ mà nói thì Trần Thiên Nam tin tưởng Trần Mục sẽ cao hơn một bậc.

Trên lôi đài, đối mặt Dương Minh cầm kiếm tấn công mạnh tới, Trần Mục đột nhiên lui lại phái sau nửa bước, sau đó nửa ngồi, cầm kiếm xoay người vẽ một vòng.

Tốc độ cực nhanh.

Dương Minh không kịp phòng ngự.

Răng rắc!

Ống quần của Dương Minh bị cắt rạch ra.

Tê!

Dương Minh hít vào một ngụm khí lạnh, hắn cảm thấy lông tơ trên đùi đã bị chém đứt, tuy rằng kia chỉ là kiếm gỗ, nhưng cỗ kiếm khí này đủ để cắt cây lớn cỡ miệng cái bát, cắt đứt hai chân của hắn càng là dễ như trở bàn tay.

Hắn đứng sững nguyên tại chỗ.

Là Trần Mục hạ thủ lưu tình.

Dương Minh mới không bị thương.

"Ta nhận thua."

Dương Minh thua tới tâm phục khẩu phục.

Diễn Võ trường vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Bọn họ may mắn được chứng kiến sự quật khởi của một thiên kiêu.

"Trần Mục, thắng!"

Trần Mục thuận lợi tiến vào tóp tám.

Trần Thiên Nam vuốt vuốt râu, "Long Bái Vĩ, dùng đúng thời cơ, rất có thiên phú chiến đấu."

Bạch Tố khẽ gật đầu, khích lệ nói: "Đứa nhỏ này lúc chiến đấu đầu óc rất tỉnh táo, biết lúc Dương Minh tấn công mạnh sẽ lộ ra nhược điểm, nắm lấy thời cơ, tỉnh táo lui lại phía sau, sau đó nhắm ngay vào nhược điểm, một kích chế địch, thiên phú chiến đấu như vậy cũng không phải căn cốt là có thể ban cho, đứa nhỏ này rất không đơn giản."

Độ trầm ổn vượt xa những đứa nhỏ cùng tuổi, lúc chiến đấu tỉnh táo bình tĩnh, tồn tại phượng mao lân giác của quý hiếm có a.

"Đúng vậy a, hắn có phải là đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú rồi hay không?" Hành Dương Hậu nhìn về phía Trần Thiên Nam.

Trần Thiên Nam liên tục lắc đầu, tự hào nói: "Kiếm kỹ này ta vừa dạy cho hắn, trừ luyện tập ở nhà ra thì còn chưa có chính thức sử dụng qua."

"Vậy thì đúng là thiên tài."

Trong mắt Hành Dương Hậu đầy vẻ hâm mộ.

Mộ Đông Lưu cười nói chúc mừng: "Ấu long của Trần gia, sau này không thể đo lường a!"

Trần Thiên Nam vội vàng chắp tay cười xòa, Trần Mục căn cốt cửu phẩm, thiên phú dị bẩm, chiến đấu hôm nay chỉ là bắt đầu, tương lai hắn định sẵn quật khởi, càng ngày sẽ có càng nhiều thế lực nguyện ý giao hảo với Trần gia.

Trần Mục thắng liên tiếp ba trận tiến thẳng vào vòng thứ năm.

Trong tóp tám còn lại, có hai tên là Kiếm Đồ cửu phẩm, hai tên là Kiếm Sư nhất phẩm, hai tên Kiếm Sư nhị phẩm và một tên Kiếm Sư tam phẩm.

Cảnh giới Trần Mục mặc dù là Kiếm Sư ngũ phẩm, tuy nhiên kinh nghiệm chiến đấu của hắn không có nhiều bằng những người còn lại, lúc luận võ, hắn còn phải để ý tới chiến đấu ở bên lôi đài khác, từ đó mà rút ra kinh nghiệm.

Vòng thứ năm.

Trần Mục nghênh chiến Lý Tương - Kiếm Đồ cửu phẩm.

Trận này đối thủ muốn yếu hơn rất nhiều so với Dương Minh.

Lý Tương là nữ tuyển thủ cuối cùng còn sót lại, mười ba tuổi Kiếm Đồ cửu phẩm, phóng tầm mắt Hắc Thạch thành cũng xem như là người nổi bật trong đám tiểu bối.

Mọi người đều biết Trần Mục là Kiếm Sư, ba tuổi Kiếm Sư, thiên phú này đến cùng là biến thái tới cỡ nào, Lý Tương không lui bước, vẫn rút kiếm ra nghênh chiến.

Trong tay Trần Mục cầm kiếm gỗ đâm thẳng mà ra, hai thanh kiếm va chạm vào nhau, không có thế như chẻ tre như trong tưởng tượng của mọi người, Lý Tương còn ở trên lôi đài.

Trần Mục chỉ sử dụng thực lực Kiếm Đồ, hắn muốn luận bàn kiếm chiêu với đối thủ càng nhiều hơn.

Gần đó có lão bối cười nói: "Ha ha ha, tuổi còn nhỏ đã biết được nhường."

"Ai, hắn nhường Lý Tương mà không nhường cháu trai nhà ta, rõ ràng là trọng nữ khinh nam a."

Chỉ có đám cường giả như Bạch Tố mới hiểu, "Trần Mục đây là đang mượn đối thủ tới tôi luyện chính mình."

Nếu như sử dụng tu vi Kiếm Sư tới nghiền ép đối thủ thì không cách nào kiểm nghiệm được sự thiếu hụt bên trong kiếm chiêu của chính mình, đây là ý nghĩ của Trần Mục.

Lý Tương dốc hết toàn lực để tiến công, không đột phá được phòng thủ của Trần Mục một chút nào, sau khi nàng ta nếm thử nhiều lần thì chủ động nhận thua nói: "Ta tài nghệ không bằng người."

Trần Mục lại tiếp tục giành chiến thắng.

Toàn bộ Hắc Thạch thành đều bởi vì biểu hiện của Trần Mục mà trở nên sôi trào, tất cả mọi người đều chờ mong trận tranh tài tiếp theo của hắn, trên trận còn có tuyển thủ rất mạnh.

Tôn Kỳ, đệ tử Huyền Kiếm tông.

Tôn Kỳ là tiểu bối của Tôn gia, cố ý vội trở về từ Huyền Kiếm tông, vốn là muốn thắng được gốc linh dược tam phẩm này, vốn tưởng rằng sẽ không có độ khó, không nghĩ tới Trần Mục lại hoành không xuất thế (đột nhiên xuất hiện).

Khoảng thời gian tới gần giữa trưa.

Người xem trong Diễn Võ trường không giảm bớt chút nào, ngược lại bên ngoài phủ thành chỏ còn có rất nhiều bách tính, đều đang hỏi thăm tin tức bên trong.

Rất nhiều người còn chưa được nhìn thấy Trần Mục, hiện tại hắn đã trở thành sự kiêu ngạo của bách tính toàn thành.

Hắc Thạch thành có thể xuất hiện thiên tài dạng này, bách tính đồng hương, láng giềng láng giềng đều được nhờ theo.

Vòng bán kết.

Trần Mục nghênh chiến Liễu Nham - Kiếm Sư nhị phẩm.

Tôn Kỳ nghênh chiến Tiêu Cương - Kiếm Sư nhất phẩm.

Tuy rằng Trần Mục thi đấu ít hơn một vòng, nhưng chất lượng đối thủ của hắn cũng rất cao, thậm chí độ khó còn muốn khó hơn so với Tôn Kỳ.

Liễu Nham năm nay mười sáu tuổi, là người có tuổi tác lớn nhất bên trong các tuyển thủ dự thi, cũng là một lần cuối cùng tham gia giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành.

Trần Nghiêm vẻ mặt ngưng trọng nói: "Liễu Nham này có kiếm chiêu cơ sở vững chắc, đoán chừng là một đối thủ mạnh."

"Phần thắng của Tiểu Mục còn rất lớn." Trần Thiên Nam bình tĩnh uống thêm mấy hớp trà, uống tới có vẻ hơi muốn đi tiểu.

Trần Thiên Nam biết cảnh giới Trần Mục cao hơn, hơn nữa nắm giữ bốn kiếm đầu trong Long Ngâm Thập Tam Kiếm một cách thuần thục, còn có thể sử ra long ngâm.

Bạch Tố và Hành Dương Hậu cũng rất chờ mong.

Quyết đấu bắt đầu.

Trần Mục và Liễu Nham thi triển ra toàn bộ khí tràng.

Có một cỗ khí tức lan tràn tới gần võ đài, Trần Mục cầm kiếm gỗ, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, cả người như đi ra như một con thỏ.

Tốc độ kinh người.

Liễu Nham không hoảng, giơ kiếm lên phía trước, sau khi thấy rõ động tác của Trần Mục thì đột nhiên xuất kiếm.

Keng!

Thương thương thương!

Hai thanh kiếm va chạm không ngừng.

Trần Mục và Liễu Nham đang trao đổi vị trí trong quá trình chiến đấu, kiếm gỗ và Thiết kiếm va chạm vào nhau, kiếm khí giao thoa, có lá cây rơi vào trên lôi đài lập tức bị cắt nát.

Trong tay Kiếm Sư, xem như là Vô Phong Thiết kiếm hoặc là kiếm gỗ thì đều có lực phá hoại cực mạnh.

Lôi đài bên cạnh, Tôn Kỳ đã đánh bại đối thủ của hắn, không có người nào reo hò cho hắn, bởi vì ánh mắt của mọi người đều dồn vào trên người Trần Mục.

Khóe miệng Tôn Kỳ hơi nhếch lên, hắn nhìn vào đạo thân ảnh bé nhỏ kia, thản nhiên nói: "Cũng tốt, như vậy mới có thể để cho tất cả mọi người nhớ về ta."

Hắn không cảm thấy Trần Mục có uy hiếp, Tôn Kỳ tu hành ở Huyền Kiếm tông một năm, học được rất nhiều, xa không phải tiểu bối ở Hắc Thạch thành là có thể sánh nổi.

Trần Mục cảm thấy Liễu Nham rất mạnh, mạnh hơn tất cả các đối thủ gặp phải trước đó, công kích của hắn không phải rất sắc bén, nhưng phòng thủ kín kẽ không kẽ hở.

Liễu Nham quyết định kéo đổ Trần Mục.

"Hắn mới ba tuổi, thể lực chắc chắn không theo kịp, chỉ cần tiêu hao thể lực của hắn là có thể giành chiến thắng." Đây là suy nghĩ của Liễu Nham.

Đám cường giả Bạch Tố nhìn ra suy nghĩ của Liễu Nham, Trần Thiên Nam thì ngược lại rất bình tĩnh, Hành Dương Hậu thấy thế thì biết Trần Mục chắc chắn còn có át chủ bài.

Trên lôi đài, Trần Mục cũng hiểu rõ suy nghĩ của đối thủ, muốn đánh lâu dài, hắn cũng không sợ, chỉ có điều có hơi lãng phí thời gian.

Hắn đã hơi đói.

Muốn về nhà để ăn cơm.

Trần Mục đột nhiên lui lại về phía sau, có vẻ như bị đẩy lùi hai bước, Liễu Nham thấy vậy thì di chuyển sát người, hắn suy đoán Trần Mục có khả năng là đã kiệt sức.

Đối mặt với Liễu Nham lấn người mà tới, Trần Mục lại lui lại một lần nữa, làm ra vẻ như không địch lại.

Hô!

Người xem xung quanh đều cảm thấy kinh hãi.