Vị Đại Lão Cuối Cùng Thiên Đình

Chương 1. Cá Báo Ân

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Chu Chửng, loại bệnh trạng này của ngươi đã kéo dài bao lâu rồi?"

Trong phòng hội chẩn đầy ánh nắng, Phúc đại phu thân hình mập mạp, giọng trầm ấm hỏi người thanh niên trước mắt.

Phúc bá cùng người trẻ tuổi tên là Chu Chửng này rất quen thuộc.

Hắn không chỉ biết được hoàn cảnh công tác cùng địa chỉ gia đình Chu Chửng, tình cờ sẽ còn quan tâm đời sống tình cảm Chu Chửng, cho Chu Chửng một vài phiếu giảm giá ở siêu thị.

"Cũng đã mấy ngày."

Chu Chửng tiếng nói khàn khàn, hai mắt u ám, triệu chứng thiếu ngủ hết sức rõ ràng.

"Tiểu Chu ngươi không cần khẩn trương"

Phúc đại phu nói:

"Trước tiên hãy miêu tả ảo giác mà mình đã nhìn thấy."

"Ừm, tốt."

Chu Chửng cầm cốc giấy lên, uống một ngụm nước ấm, lại vô ý thức quay nhìn về phía cửa, xác định bên ngoài không ai, mới nghiêng thân thể về phía trước, gần như là nằm sấp trên bàn, nhỏ giọng nói:

"Phúc bá, ta cảm thấy có khả năng không phải là ta gặp ảo giác đâu!”.

"Đầu tiên là ban đêm ba ngày trước, ta tan làm đi trở về, thời điểm vào nhà thấy được. . . Thấy được trên mặt bàn đã bày biện đồ ăn, ba món ăn một món canh."

Chu Chửng cười khổ một cái.

"Còn là nóng hổi."

"Ồ?"

Phúc bá nỗ lực ngửa thân thể cồng kềnh kia ra sau, ánh mắt híp lại hỏi:

"Ngươi ăn chưa? Là thật đồ ăn sao?"

"Ngoại trừ mùi vị hơi có chút mặn, những mặt khác cũng không tệ."

Chu Chửng đưa ra đánh giá.

Phúc bá trầm ngâm vài tiếng, lo lắng hỏi:

"Tiểu Chu a, ngươi gần đây có phải đã gặp phải áp lực công việc rất lớn không?"

"Ta có ăn việc làm ổn định, mỗi tuần làm năm ngày được nghỉ thứ bảy chủ nhật, tại sao có thể gặp áp lực công việc."

Chu Chửng cười khổ nói:

"Ta ban đầu còn tưởng rằng là hàng xóm giúp ta làm cơm, cũng không dám đi hỏi, cho nên ta ngày thứ hai len lén đổi khóa cửa, sau đó. . ."

"Sau đó?"

"Hôm trước, ta về nhà đã là sáu rưỡi chiều."

Chu Chửng nhíu mày hé miệng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt:

"Trên mặt bàn vẫn có các món ăn, vẫn là những món ăn làm từ đồ ăn trong tủ lạnh của ta.”

"Liên tục ba ngày đều là như thế này, thậm chí, ba ngày đã dùng hết nửa can dầu neptune của ta!"

Phúc bá cũng buồn bực nói:

"Ngươi thấy cửa phòng thế nào?"

"Nhìn qua một lượt rồi, cửa phòng không có dấu hiệu bị mở ra. "

Chu Chửng chậm rãi thở hắt ra:
"Kỳ thật hiện tại ta có một cái hoài nghi."

Phúc bá ôn thanh nói:

"Ngươi nói."

Sắc mặt Chu Chửng đã có chút tái nhợt, hơi khẽ mím môi, hai cánh tay cũng phối hợp mà vung lên.

"Khả năng là, ta bị tâm thần phân liệt, mọi việc là do nhân các khác của ta làm ra. . . Ách, Phúc bá, ngài đang dùng ánh mắt gì nhìn ta vậy?"

Phúc bá nhịn không được cười lên, chậm rãi nói:

"Ngươi chưa từng nghe qua câu nói này sao? Người uống say thì luôn nói mình không say, bệnh tâm thần chân chính thì luôn cảm giác mình là người bình thường.”

"Ta thấy ngươi chính là rảnh quá nên suy nghĩ lung tung.”

"Gần đây đã có bạn gái chưa?"

Chu Chửng đàng hoàng giải thích:

"Ta đang tích lũy tiền kết hôn, chuẩn bị sang năm đủ tuổi sẽ tìm người để ra mắt, điều này có liên quan gì sao? Bây giờ mà yêu đương sẽ chỉ tiêu sài hoang phí thôi."

"Đấy, đây không phải là áp lực sao?"

Phúc đại phu hắng giọng, cười ha hả nói:

"Ngươi độc thân lâu ngày, trên tâm lý sẽ xuất hiện chút vấn đề.”

"Có đôi khi, áp lực đều là vô hình.”

"Vấn đề của ngươi cũng không quá lớn, không cần quá khẩn trương, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì cứ uống, cũng không cần đè nén chính mình, thuận theo tự nhiên, tuân theo bản tâm, như vậy mới dễ khỏi bệnh.”

"Chính là như vậy, Tiểu Chu, ta sẽ sắp xếp kiểm tra chuyên sâu cho ngươi.”

"Nhưng mà ngươi cũng biết, hiện tại máy móc chữa bệnh tương đối ít, ngươi muốn kiểm tra phải xếp hàng đợi nửa tháng sau."

Chu Chửng nhíu mày hỏi:

"Ta thật không có việc gì sao?"

"Vẫn khỏe, đi về đi! Ngươi tìm nơi xả hơi, vui vẻ thể xác tinh thần, vấn đề gì cũng sẽ biến mất!"

. . .

Mấy phút đồng hồ sau.

Chu Chửng cầm lấy một túi thuốc nhỏ, vẻ mặt hốt hoảng đi ra khỏi phòng khám nhỏ này.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy hai năm này Phúc bá càng ngày càng không đứng đắn.

Chu Chửng đi ra khỏi cửa phòng khám nhìn lên bầu trời cao, trên trời có từng sợi hồng hồng nhạt đan xen vào nhưng đám mây trắng, để bầu trời xanh thẳm có vẻ hơi mơ hồ.

Hắn cúi đầu thở dài, lấy điện thoại di động ra lên mạng tìm tòi, muốn biết với triệu chứng như của mình thì bị mắc bệnh gì.

Đi về nhà ngủ một giấc, hôm nay được nghỉ nửa ngày.

Chu Chửng cầm áo khoác, hướng phía những dãy trọ các đó không xa đi tới,nhìn chằm chằm vào trong điện thoại di động, đọc tin《 dấu hiệu cảu người mắc bệnh tâm thần phân liệt》.

Không có bởi vì mùi thức ăn thơm phức trên đường phố mà dừng chân.

Cũng không vì nhưng tập manga bầy trên kệ ngoài đường mà dừng lại.

Chu Chửng cầm điện thoại và áo khoác, đi thẳng một mạch.

"Soái ca!"

Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, giống như là muốn đem hồn người câu dẫn ra.

Chu Chửng hơi chần chờ, mặc dù không xác định đối phương có phải hô mình hay không, nhưng mình cũng không có bất kỳ cái bằng hữu nào là nữ nhân, hẳn là không liên quan gì tới mình.

Chân hắn không dừng lại, tiếp tục tiến lên, bước chân càng nhanh hơn.

Một đạo thân ảnh uyển chuyển lóe ra khỏi cửa ngõ, hướng phía Chu Chửng đi tới, một bàn tay đưa ra kéo Chu Chửng lại.

Chương sau