Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tôn Minh ngu ngốc, rốt cuộc cậu ta có biết dùng não hay không đấy, cứ thế kéo cô vào trong một trận ẩu đả ư? Nhỡ việc này làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô thì phải làm sao đây?

Triệu Dĩ Băng bật khóc thút thít, vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng nói:

“Cậu ta bắt nạt cậu đến mức này à Tôn Minh? Bây giờ tớ sẽ báo cảnh sát ngay đây.”

Cô đi tới một góc để gọi điện.

Vừa tấn công vừa vô hiệu hóa đòn của đối thủ, vừa thể hiện sự chính nghĩa của bản thân vừa đứng về phía của Tôn Minh, cô ta đã chọn cách phản ứng tốt nhất có thể.

Chờ đến khi cảnh sát tới, vết thương của mọi người sẽ chứng minh lựa chọn của cô ta chính xác cỡ nào.

May mà cô ta đã phản ứng nhanh. Sau khi chuyện này kết thúc, Triệu Dĩ Băng tuyệt đối không thể dính dáng gì đến Tôn Minh nữa.

Cậu ta đã gãy chân, hoàn toàn không thể tham gia kỳ thi thân pháp được nữa. Cậu ta xong đời rồi.

Triệu Dĩ Băng vừa gọi điện thoại vừa nhanh chóng tính toán.

Điện thoại được kết nối.

“Alo, cục cảnh sát đấy ạ? Chúng cháu đang ở…”

Mọi người thấy Triệu Dĩ Băng thật sự báo cảnh sát thì lập tức trở nên căng thẳng.

Vẻ mặt của giáo viên chủ nhiệm Giang Hán Đào hết sức nghiêm túc.

Có học sinh báo cảnh sát, chuyện tiếp theo sẽ càng phiền phức hơn.

Kỳ thi lên cấp 3 sắp diễn ra, các học sinh thật ra không nên tiếp tục quan tâm đến chuyện này. Lúc này bọn họ phải tập trung ôn tập mới đúng.

Các giáo viên nhìn nhau, đều có chung một suy nghĩ.

“Được rồi, tất cả giải tán đi.”

“Đi ăn cơm thôi, nghỉ ngơi đi!”

“Mấy đứa này, đừng có đứng ở đây xem nữa, quay về ký túc xá nào.”

Các học sinh bị đuổi đi.

“Thẩm Dạ, em tới văn phòng cùng tôi.” Giang Hán Đào nói.

“Vâng thưa thầy Giang.” Thẩm Dạ đáp lời.

Hai người một trước một sau tiến vào văn phòng.

Giang Hán Đào đóng cửa lại, trầm giọng nói:

“Thẩm Dạ, em hãy nói rõ ràng mọi việc cho tôi nghe, nếu không thì không kịp mất.”

“Được, vậy thầy hãy xem sự thật đi ạ.”

Thẩm Dạ mở danh bạ điện thoại ra, gửi một đoạn video đến cho thầy giáo.

Giang Hán Đào lập tức ấn mở.

Anh càng xem càng ngạc nhiên, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Nghe nói hôm nay hiệu trưởng sẽ đón tiếp một nhân vật lớn tới trường học để chọn lựa hạt giống tốt…

Nhìn vào biểu hiện của Thẩm Dạ trong video, Sức Mạnh của cậu đã vượt xa mong đợi trước đây, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu siêu việt hơn học sinh cấp hai bình thường.

Anh cần phải lập tức gửi video này cho hiệu trưởng. Có lẽ đây chính là cơ hội của Thẩm Dạ.

Vừa nghĩ đến đây, Giang Hán Đào lập tức nhấn vào video, lựa chọn “chuyển tiếp”.

Một bên khác, phòng làm việc của hiệu trưởng.

“Quản lý Tiền, học sinh trong trường chúng tôi đều rất giỏi, ít ra thì ngài cũng nên chọn vài người chứ?” Hiệu trưởng rót một cốc trà nóng, đặt trước mặt đối phương.

Quản lý Tiền lắc đầu nói: “Không phải tôi không muốn giúp mà bọn chúng thật sự không đạt yêu cầu của chúng tôi, tôi không thể chọn được.”

“Hay là ngài cứ chọn một hai đứa ở chỗ tôi đi, sau đó dẫn về chậm rãi đào tạo. Với tài nguyên và năng lực của các ngài thì chắc chắn có thể giúp bọn chúng trở nên mạnh mẽ.” Hiệu trưởng nói.

“Chúng tôi chỉ cần những hạt giống thực sự tốt, những học sinh khác hoàn toàn có thể tự thi vào cấp ba.” Quản lý Tiền ngồi vắt chéo chân, đáp.

“Nào nào, nếm thử loại trà quý mà tôi để dành này đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.” Hiệu trưởng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hai người nâng cốc trà lên. Đúng lúc này, điện thoại của hiệu trưởng đột nhiên vang lên tiếng thông báo.

Hiệu trưởng tiện tay cầm máy lên nhìn lướt qua, là Giang Hán Đào gửi tới một đoạn video.

Cái lão Giang này, tuy rằng quan hệ giữa chúng ta không tồi, nhưng anh làm biếng trong giờ làm thì cũng thôi đi, lại còn gửi video đến cho tôi nữa hả?

Mặc dù tôi là hiệu trưởng thì vẫn phải bận rộn rất nhiều việc đây này. Anh cho rằng tôi có thời gian rảnh rỗi mà xem video của anh à?

Xem có hay không nhỉ?

Hiệu trưởng tiện tay ấn mở video rồi cúi đầu nhìn.

Quản lý Tiền bê cốc trà lên, đang rót nước trà ấm áp vào trong miệng thì bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng hét thật to:

“Đậu móa, Sức Mạnh này ghê gớm thật!”

Chỉ thấy hiệu trưởng đứng bật dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng thì thầm rất nhanh:

“Ghê thật, ghê thật đấy, Sức Mạnh này đã vượt xa yêu cầu của học sinh cấp hai, nhìn năng lực kháng đòn kia xem, cả cường độ của cú đá kia nữa, nếu cho em ấy một cơ hội thì chẳng phải người sẽ bay lên trời luôn ư?”

“Phì!” Quản lý Tiền phun cả ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Hắn dùng khăn tay lau khóe miệng, thở dài nói: “Hiện giờ các thầy ai nấy đều liều mạng đề cử học sinh như vậy à?”

Hiệu trưởng không buồn cãi lại, chỉ nói:

“Quản lý Tiền, có video của một học sinh này, để tôi gửi cho ngài xem. Mà thôi, ngài xem bằng điện thoại của tôi luôn đi.”