Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Chương 21. Mi đang sỉ nhục nhân cách của ta! (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thẩm Dạ đọc xong thì thở ra một hơi thật dài.

Còn sống về rồi!

Tình hình lúc nãy thật sự quá mạo hiểm.

Về sau phải nhớ kỹ bài học này, không thể tự tin mù quáng như vậy nữa.

Tuyệt đối không được!

Nói mới nhớ…

Cậu quay mặt vào vách tường, đặt tay lên rồi thầm hô: “CỬA”.

CỬA lại xuất hiện.

Thẩm Dạ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bên trong vẫn là hành lang tối tăm u ám kia.

Nói cách khác, tuy đã lượn một vòng đến lãnh địa Tinh Linh nhưng không gian mà năng lực CỬA này của cậu liên kết vẫn là vị trí của Xương Khô huynh.

Xương Khô khổng lồ đã trở lại.

Nó ngồi xổm trên hành lang, trong tay cầm một thi thể có hình thù rất kỳ quái mà gặm cắn từng miếng từng miếng một.

Thẩm Dạ giận điên, không nhịn được vỗ thật mạnh vào cửa, gào to: “Ta ở lãnh địa Tinh Linh đánh sống đánh chết, mi lại ở đây nhởn nhơ ăn uống?”

Xương Khô khổng lồ ngẩng phắt đầu lên.

Xuyên qua lớp kính cửa sổ, nó nhìn thấy Thẩm Dạ.

Sau đó vị huynh đài này lập tức vứt thi thể xuống, lao thẳng đến cửa rồi dò xét, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Dạ một lượt.

“Ngươi còn sống?” Xương Khô khổng lồ dùng âm thanh khàn khàn khô khốc nói.

… Đây là lần đầu tiên con hàng này mở miệng giao lưu với cậu!!!

“Mi… cái thứ quỷ sứ đóng lon này! Cố ý đưa Thương Bạch Âm Ảnh Quan là để ta đi chịu chết đúng không." Thẩm Dạ cách cửa sổ thủy tinh, dựng ngón giữa nói.

“Ngươi làm thế nào mà sống được? Mau nói kỹ càng mọi chuyện cho ta.” Xương Khô khổng lồ nói.

“Mi cho là ta sẽ nói ra chắc?” Thẩm Dạ lạnh lùng cười.

“Nói cho ta biết. Ta sẽ thanh toán thù lao ngang ngửa.” Xương Khô khổng lồ nói.

“Giờ không phải là vấn đề thù lao, là chuyện mi hại ta suýt mất mạng kìa! Ta chính là loại người thích ghi thù.”

"Nói cho ta biết." Xương Khô khổng lồ nói.

Thẩm Dạ đưa tay, định lấy sách bài tập đang đính trên cửa xuống.

Đây là khế ước giữa hai người, một khi bị hủy, nó sẽ mất hiệu lực ngay lập tức.

Xương Khô khổng lồ đột nhiên quát: “Đợi chút đã!”

Chớp mắt tiếp theo, sách bài tập đính trên cửa mở ra. Từng dòng chữ nho nhỏ lập lòe ánh sáng, xuất hiện trên trang giấy:

[Đối phương rất có thành ý. Dựa vào nguyên tắc <trao đổi bình đẳng>, chuẩn bị cho bạn một pháp thuật Vong Linh rất mạnh. Giá trị của pháp thuật này…]

“Mi cho là chỉ bỏ ra tí đồ thì có thể thu mua được ta à?”

Thẩm Dạ siết chặt nắm đấm, giận dữ hét lên: “Mi đang sỉ nhục nhân cách của ta!”

Xương Khô khổng lồ cứng đờ.

Thẩm Dạ đưa tay, coi bộ là muốn xé khế ước kia ngay và luôn.

“Chờ một chút!” Xương Khô khổng lồ đột nhiên lên tiếng: “Sở dĩ ta cho ngươi Thương Bạch Âm Ảnh Quan là vì ngươi còn cơ hội sống sót. Nếu đổi thành ta đi, kết quả chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Nó đặt hai bàn tay xương lên trên cửa.

Chỉ thấy mấy hàng chữ nhỏ trên sách bài tập biến mất sạch sẽ, thay vào đó là những hàng chữ mới:

[Để thể tỏ rõ áy náy, đối phương vượt qua nguyên tắc <trao đổi bình đẳng>, quyết định tặng bạn một viên Thuỷ Tinh Ác Mộng truyền thừa.]

[Thuỷ Tinh Ác Mộng truyền thừa: chứa đựng 3 loại thiên phú Vong Linh tiến hóa đỉnh cấp. Bạn có thể lựa chọn một loại trong đó, dung nhập vào linh hồn của mình, từ đó đạt được năng lực.]

[Đặt biệt nói rõ: viên Thuỷ Tinh Ác Mộng truyền thừa này là gốc rễ gây dựng của tộc Vong Linh, vô cùng quý giá. Đưa mắt nhìn khắp cả Thế Giới Ác Mộng cũng khó tìm được mấy loại bảo vật thế này.”

Ngay sau đó, một nhóm chữ nhỏ phát sáng đã yên lặng xuất hiện trước mặt Thẩm Dạ:

[<Thiên phú> chính là dưới điều kiện tiên quyết, không cần tiêu hao bất kỳ sức mạnh nào, người có năng lực đặc thù cũng có thể thi triển thành công.]

Không gian lặng ngắt như tờ.

Yên lặng giằng co một lúc lâu.

“Ta là một người rất có nguyên tắc.” Thẩm Dạ ho khẽ, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ qua lại với những bạn hàng có thành ý.”

“Ta đã lấy ra tất cả thành ý.” Xương Khô khổng lồ đáp.

“… Cũng được, tôi sẽ tha thứ cho ngài một lần. Nhưng xin hãy nhớ kỹ: không có lần sau.” Thẩm Dạ nói.

“Không có lần sau.” Xương Khô khổng lồ cam đoan.

Thẩm Dạ duỗi tay, đặt lên sách bài tập.

Khế ước lập tức ký xong!

Một quả cầu thủy tinh tản ra ánh sáng cầu vồng vô tận rơi vào tay cậu.

Rắc rắc!

Thẩm Dạ lập tức bóp nát quả cầu thủy tinh, sương mù màu vàng kim lập tức tràn ra, quấn quanh nhưng không lập tức thẩm thấu vào trong cơ thể cậu.

Thẩm Dạ bỗng thấy hoảng hốt, tất cả mọi thứ xung quanh giống như đều biến thành hư vô.

Giữa mênh mông mờ mịt, hình như cậu đã đi đến một cung điện khổng lồ được xây bằng toàn xương trắng.

Trên ngai vàng thật cao bằng xương cốt, có một bộ xương khô cực lớn đội vương miện đang ngồi yên lặng. Trên tay nó còn cầm một thanh bảo kiếm, chỉ về một nơi rất xa.

Trên đỉnh đầu Thẩm Dạ lập tức xuất hiện ba quầng sáng, không ngừng xoay tròn.