Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ăn đi, bây giờ còn sớm, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.” Tên cầm đầu nâng ly rượu, đưa về phía Thẩm Dạ rồi nói.

Thẩm Dạ im lặng, cầm một quả chuối tiêu vừa bóc bỏ vừa dùng đuôi mắt dò xét xung quanh.

Lúc này trời bắt đầu mưa.

Trong văn hóa của tộc Tinh Linh, trời mưa chính là một lời chúc phúc mà thiên nhiên ban tặng cho các sinh linh.

Đám Tinh Linh hớn hở hoan hô, vừa uống rượu vừa ca hát. Không khí trong nhà ăn cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Dạ vừa ăn chuối vừa len lén quan sát 3 tên đồng bọn.

Thấy bọn chúng một đang uống rượu, một đang chợp mắt. Người còn lại thì cầm sách, chăm chú đọc.

Trên mặt mấy tên này chỉ thiếu điều viết luôn một câu ‘Xin Đừng Làm Phiền’.

Thẩm Dạ lại đưa mắt nhìn đám Tinh Linh hàng thật.

Bọn họ đang vui vẻ hát hò, thỉnh thoảng lại mời người bên cạnh một ly hoặc dắt tay nhau ra nhảy.

Tinh Linh chính là chủng tộc cực tôn trọng không gian cá nhân và riêng tư của người khác.

Ba tên đồng bọn của cậu bày ra dáng vẻ: người sống chớ lại gần, đương nhiên là sẽ không có ai đến trêu chọc hay làm phiền.

Thế nhưng tại sao bọn họ không mời mình?

Tròng mắt Thẩm Dạ khẽ đảo.

Ánh mắt của cậu bỗng chạm phải ánh mắt của một nữ Tinh Linh.

Nữ Tinh Linh trẻ kia chính là cô gái đẹp nhất trong quán. Phát hiện ra ánh mắt của cậu, cô quay đầu lại nhìn rồi mỉm cười, sau đó lại nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi.

Thẩm Dạ vẫn kiên nhẫn, nhìn chằm chằm vào cô.

Một lát sau, nữ Tinh Linh trẻ giống như đã nghĩ thông điều gì đó nên thướt tha bước đến bên cạnh Thẩm Dạ. Cô đưa tay, vẻ mặt đầy ngượng ngùng nói: “Thúc thúc, có thể mời ngài nhảy một bài không ạ?”

Thúc thúc…

Nhìn mình già lắm à?

Có điều dựa vào quy củ của tộc Tinh Linh, nhất định là phải thành niên rồi mới được ra chiến trường.

Nếu là như vậy, hình như đúng là mình lớn tuổi hơn cô nàng này thật.

“Đương nhiên là có thể. Nhưng ta nhảy không giỏi lắm đâu.” Thẩm Dạ nói.

“Không sao ạ, ta có thể dẫn bước cho thúc.” Cô bé Tinh Linh tinh nghịch thè lưỡi.

Thẩm Dạ đứng dậy, thử nhìn ba tên đồng bọn thì thấy bọn họ vẫn uống rượu, chợp mắt, đọc sách như thường.

… Có phải từ giờ đến lúc mình ám sát thủ lĩnh Tinh Linh, ba con hàng sẽ giữ nguyên bộ dạng này không?

Thẩm Dạ nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé Tinh Linh, chậm rãi đứng dậy rồi theo cô đi ngang qua một dãy bàn tròn.

“Ngươi biết những nhảy điệu nào?” Thẩm Dạ vừa đi vừa hỏi.

“Cái nào cũng biết ạ. Nếu ngài không biết, ta có thể dạy ngài.” Cô bé tự tin nói.

Ầy, cô nhóc này bắt đầu lo mình không biết nhảy này.

Thẩm Dạ mỉm cười, nói: “Cảm ơn nhé.”

Lúc này, cậu vừa vặn đi ngang phía sau một Tinh Linh say khướt. Miệng vẫn nói chuyện bình thường nhưng lại buff điểm thuộc tính duy nhất của mình vào Nhanh Nhẹn…

Suýt nữa thì Thẩm Dạ đã rút khẩu súng trong ngực ra, ấn vào gáy tên đồng bọn rồi bóp cò, không do dự dù chỉ một giây.

Cậu nhịn được.

Dù sao thì mình cũng chưa bao giờ tập bắn súng, đối phương lại là một Vong Linh.

Xương Khô lớn què quặt mà còn xử lý được tên sát thủ kia, hắn lại còn có súng… thế nên có lẽ là súng chẳng có tác dụng mẹ gì.

Dùng đoản kiếm thì sao?

Mình cũng có biết kiếm thuật đâu.

Làm sao bây giờ?

“Sao thúc thúc không nói gì thế? Mấy huynh đệ của ngài cũng y như vậy. Chẳng lẽ là do chiếu đấu ở tiền tuyến quá thảm liệt, đã tổn thương tinh thần của ngài?” nữ Tinh Linh nhẹ nhàng hỏi.

Cô nắm tay Thẩm Dạ, bước lên sân khấu.

Nhóm Tinh Linh xung quanh vui vẻ nhường đường cho hai người.

Thẩm Dạ nhìn khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của đối phương, trong lòng tự nhủ: tiếc là mình sắp phải đi chịu chết đến nơi rồi. Nếu không có mấy chuyện rắm chó này, có thể thoải mái ca hát nhảy múa thì tốt quá.

Mẹ nó!

Ông đây muốn khiêu vũ với em gái Tinh Linh!

Cậu đột nhiên hạ quyết tâm, hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Lanie ạ.”

“Lanie, nghe ta nói này. Ta sẽ dùng ma thuật biến ra đồ vật.”

“Hahahaha, thật thế ạ? Trò này vui lắm, thúc thúc mau biểu diễn cho ta xem đi.”

“Không có khen thưởng thì không làm được đâu.”

“Cho thúc nè, đây là Thủ Liên của ta…nhưng phải nói trước nha, nếu ma thuật của ngài không đặc sắc, ta sẽ đòi lại đó nha.”

“Không thành vấn đề. Nhìn kỹ này.” Thẩm Dạ đáp.

Cậu vừa nhận Thủ Liên của đối phương, đám Tinh Linh quanh đó đã lập tức nhìn sang.

Tất cả đều nghe được những gì Thẩm Dạ mới nói với Lanie.

Vị binh sĩ tiền tuyến này biết ma thuật ư?

Đúng là muốn xem thử đến cuối cùng sẽ như nào.

Thẩm Dạ xuyên qua sân nhảy và phòng ăn, đi thẳng đến một bên khác của đại sảnh rồi nhảy lên bàn.

Chỗ này cách 3 kẻ đồng mưu đang giám sát cậu khá là xa.

“Các bằng hữu!” Thẩm Dạ giang rộng hay tay, lớn giọng nói:

“Mời các bạn nhìn kỹ nha, tuy ta là Tinh Linh nhưng lại có thể biến thành một nhân loại đấy!”