Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cũng chẳng có mật thất chứa của cải báu vật của Thẩm gia.

Chỉ có một bộ xương khô dài hơn 4m đang ghé vào khung cửa, dùng tay nâng má, hốc mắt lập lòe ánh lửa ma chơi nhìn thẳng vào hắn.

“Quái vật!”

Sắc mặt sát thủ hoàn toàn thay đổi, tiếng súng liên tục vang lên. Cùng lúc đó, hắn cũng nhanh chóng lùi về phía sau.

Thế nhưng…

Cuối hành lang là bức tường bị lấp kín, cánh cửa hồi nãy đã không cánh mà bay từ lúc nảo lúc nào rồi.

Nhìn bộ xương quái vật đã trúng mấy phát đạn nhưng không hề bị thương, ngược lại còn rút ra một thanh cốt mâu (mâu làm từ xương).

Nó thấp giọng niệm những câu thần chú cực tối nghĩa, cốt mâu u ám lập tức hiện lên ngọn lửa xanh biếc.

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Anh bạn mới làm ăn chung năng suất quá, thế mà lại đưa luôn một sinh mạng tươi sống cho mình ăn.

Có lẽ là do lúc giao dịch, mình đã lộ ra chút thành ý.

Mười mấy phút sau, trên vách tường cuối hành lang bỗng xuất hiện một cánh cửa.

Thẩm Dạ đứng trước cửa, nhìn thoáng vào trong thì thấy Xương Khô ngồi trong vũng máu, đang cúi đầu đánh giá đùi phải của mình.

Xương ống chân đứt gãy của nó biến mất rồi, thay vào đấy là một đoạn xương trắng nhợt mới được sinh ra.

Làm như phát hiện ra ánh mắt của Thẩm Dạ, Xương Khô tiện tay vung lên.

Tấm da dê trên cửa đột nhiên phát ra ánh sáng trắng.

Ngay sau đó. Một chiếc mặt nạ trắng rơi vào tay Thẩm Dạ.

Trên tấm da dê đại biểu cho khế ước cũng nhanh chóng hiện lên mấy hàng chữ nhỏ:

[Bạn đã hiến tế vật sống khiến đối phương vô cùng hài lòng.]

[Tuân theo nguyên tắc <trao đổi bình đẳng>, đối phương lấy ra món đồ này và đã được khế ước công nhận.]

[Thương Bạch Âm Ảnh Quan (bóng ma tái nhợt) (trang bị màu Lục, cấp bậc ưu tú).]

[Miêu tả: Thuật pháp cao cấp Âm Ảnh đến từ Vực Sâu U Ám. Bất kể là ai, chỉ cần đeo nó là có thể ngụy trang thành cơ thể sống thuộc tộc Tinh Linh.]

[… Do tộc Vong Linh tỉ mỉ chế tạo.]

Thẩm Dạ giật mình. Cậu chợt nhớ ra điều gì đó nên thò tay vào túi, lấy cái huy chương chiến tranh bằng bạc kia ra.

Cái thứ này có thể truyền tống đến lãnh địa tộc Tinh Linh.

Nhưng cậu là con người á.

Là một nhân loại nổi tiếng, làm thế quái nào mà thu hoạch được chiến công trên chiến trường của tộc Tinh Linh, còn nhận được huy chương nữa chứ?

Bị nghi ngờ chắc luôn.

Nói không chừng vừa thò mặt đến là sẽ bị bắt ngay.

Không phải là đến lúc nhận được Thương Bạch Âm Ảnh Quan, mình mới có thể ngụy trang thành Tinh Linh. Xem như đã thật sự an toàn tiến vào lãnh địa của bọn họ, đúng không?

Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy Xương Khô đang cắm đầu ăn thi thể.

Cũng đúng.

Mình chỉ là một nhân loại mới 15 tuổi.

Trong mắt nó, mình vốn chỉ là bịch thức ăn di động. Nó căn bản là không cần phải quan tâm đến sống chết của mình.

Giờ bổ xung cho cái mặt nạ chuyên để ngụy trang này cũng là do thấy được giá trị có thể tiếp tục trao đổi trên người mình, đúng không?

Đúng là một bộ xương khô cực kỳ thực tế.

Thẩm Dạ đeo mặt nạ màu trắng kia lên rồi đi đến trước gương xem thử.

Quả nhiên là cậu đã biến thành một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú đến mức vô thực. Lỗ tài vừa dài vừa nhọn, đôi mắt xanh biếc như đá quý, cả người đều tản mát ra hơi thở của tự nhiên.

Tốt lắm!

Có cái mặt nạ này, lại thêm huy chương bạc, tương lại mình nhất định phải cày được một đầu mục đánh giá thật tốt!

Trời đã sáng.

Thẩm Dạ vừa đánh răng rửa mặt vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Tối qua cậu vốn định đợi qua 12 giờ thì mở cửa, liều mình chạy đến lãnh địa Tinh Linh kiếm cái đầu mục.

Kết quả là thể lực không cho phép.

Mới thức tỉnh năng lực mà trong một thời gian ngắn lại vận dụng nhiều lần, còn thi triển Nguyệt Hạ Lộc Hành nữa chứ.

Thật sự là đã mệt mỏi đến cực hạn, cơ thể lờ đờ giống như đã thức trắng mấy ngày. Cậu cố gắng lắm mới giữ vững được tinh thần để cất kỹ mặt nạ và huy chương, sau đó ngả đầu xuống gối là ngủ ngay.

Một giấc đến tận sáng ngày hôm sau.

Thế nên Thẩm Dạ chỉ có thể đợi đến lúc đi đến trường, tìm chỗ không có người rồi tranh thủ kiếm thêm đầu mục đánh giá.

Đúng vậy.

Hôm nay cậu phải đến trường tham gia buổi ôn bài tập thể, còn phải báo cho giáo viên biết mình sẽ tiếp tục tham dự kỳ thi lên cấp 3.

Túm lại là một đống việc phải làm.

“Tiểu Dạ, mau lại đây ăn sáng. Con sắp muộn rồi kìa.”

“Đây ạ, đây ạ!”

Thẩm Dạ mang cặp sách đã chuẩn bị đủ ra phòng khách, sau đó chạy ngay đến bàn ăn, ngồi vào chỗ của mình.

“Nào, ăn trứng gà đi.”

Thẩm Dạ cầm quả trứng gà đập nhẹ mấy cái, vừa bóc vỏ vừa nhìn mấy món ăn trên bàn.

Bữa sáng hôm nay có cháo trắng, bánh bao chay và dưa muối.

Thẩm Thời An ngồi kế bên, gắp một đũa dưa muối ăn kèm một miếng bánh bao chay, sau lại hút một ngụm cháo… Ăn đến là say sưa ngon lành.