Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Càng đi vào sâu hơn, Lâm Tinh Hải mới nhận thấy khu dưới này còn khó chịu hơn cả những gì La Kiệt vừa nói.

Nơi ở không hề có quy hoạch, lối đi thì lộn xộn chen chúc, và các căn phòng thì được xây sát nhau để tiết kiệm không gian khiến cho người khác có cảm giác ngột ngạt, bức bối vô cùng.

Những người đi ở trên đường, hầu như người nào trông cũng xanh xao vàng vọt, quần áo trên người rất bẩn, và khi tiến lại gần còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối, có lẽ đã không được tắm rửa rất nhiều ngày rồi.

Lâm Tinh Hải không nhịn được thở dài ngao ngán:

-Nơi này quả thực là một cái trại tị nạn.

Nhưng hắn cũng hiểu, đối với chuyện này thì không còn cách nào khác, suy cho cùng thì nguyên nhân cũng do vấn đề thiếu hụt nguồn tài nguyên.

Nghĩ tới cảnh tượng hoang tàn ở bên ngoài kia, đây đúng là một kỳ tích khi khu lánh nạn Tinh Thuẫn vẫn có thể nuôi sống nhiều người như vậy.

Đi được khoảng mười lăm phút thì đoàn người dừng lại, trước mặt họ hiện ra một tòa nhà cũ nát.

Đúng lúc đó thì có một vài người cầm theo hành lý ra khỏi tòa nhà, vội vàng rời đi theo lệnh của đội tuần tra, trông ánh mắt họ tê dại đến chết lặng.

Lúc này có một người cầm loa bước lên bậc thềm phía trước mọi người lớn tiếng nói:

-Xin chào, trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là Cát Nguyên, như mọi người đã thấy thì khu vực này đã tạm thời bỏ trống để mọi người có thể vào ở.

Bỗng nhiên có tiếng lao xao, bởi vì những tòa nhà cũ này không phải là kiểu cũ bình thường, mà phía mặt ngoài của tường đã có nhiều chỗ bị bong tróc và nứt nẻ hết, tất cả mọi người đều nghi ngờ tự hỏi liệu nơi này còn có thể ở được không.

Sau đó bắt đầu có người phản đối, lúc đầu chỉ một vài người nhưng càng lúc càng có nhiều người đồng tình hơn.

Cát Nguyên đứng trên bậc thềm, vẻ mặt lộ ra ý cười, anh ta giơ tay ra hiệu mọi người im lặng rồi tiếp tục nói:

-Có phải mọi người thấy bề ngoài của tòa nhà này rất cũ nát không? Nhưng hãy yên tâm, ở bên trong tòa nhà thì… càng cũ nát hơn.

Tiếng xôn xao vang lên.

Lúc này mọi người càng bàn tán ầm ĩ hơn, nhiều người thắc mắc không biết có phải tai mình có vấn đề nên nghe nhầm không.

Ở bên trong càng cũ nát hơn, vậy mà bảo chúng tôi yên tâm sao?

Nghe mà xem, đây là lời mà con người nói ra ư?

Dường như Cát Nguyên chẳng để ý gì tới phản ứng của mọi người, ngay cả nụ cười trên mặt anh ta cũng chẳng hề thay đổi:

-Tôi biết chắc mọi người có nhiều điều muốn nói, nhưng xin hãy nghe tôi nói một câu trước đã.

Anh ta hắng giọng và đột nhiên gầm lên:

-Thích thì ở, không thích thì cút khỏi đây.

Tất cả im lặng.

Lúc này nụ cười trên mặt anh ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

-Tài nguyên của khu lánh nạn này cũng có hạn, không nuôi nổi những loại người lười biếng và vô dụng, nếu mấy người muốn ăn ngon, muốn có chỗ ở tốt, thì hãy thể hiện tốt nhất năng lực của mình đi, kiếm được càng nhiều thì sẽ được rời khỏi đây càng nhanh.

Nói xong, anh ta giơ tay lên ra hiệu, bỗng nhiên có một người bên trong bước ra phát cho mọi người những trang giấy toàn chữ là chữ.

-Chúng ta không nên lãng phí thời gian, những gì tôi muốn nói với mọi người đều ở trong tờ giấy đó, khi nào rảnh rỗi mọi người có thể lấy ra xem.

-Tòa nhà ở phía sau tôi đều là phòng ký túc tập thể sáu người một phòng, bây giờ mọi người có thể tìm người quen biết để ở chung, nếu như không tìm thấy thì chúng tôi sẽ có sắp xếp. Bây giờ tôi cho mọi người mười phút.

Cát Nguyên nói xong lập tức xem đồng hồ, không gian trở nên yên ắng.

Cát Nguyên không nói nhiều, nhưng từng câu từng chữ anh ta nói ra đều là những thông tin quan trọng khiến mọi người có chút bối rối.

Thế nhưng tất cả mọi người đều không dám hé răng nửa lời, tình cảnh hiện nay đã vô cùng loạn rồi, nếu bị sắp xếp ở chung với người lạ thì thực sự không tưởng tượng nổi nữa.

Lâm Tinh Hải lúc này giống như một người ngoài cuộc vậy, tay đút túi quần đứng nguyên tại chỗ trông vẻ khá bình tĩnh.

Binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên sẽ là những người sắp xếp nơi ở trong ký túc, hơn nữa còn là khu giữa, nhưng điều phiền toái duy nhất chính là phải trở thành người có gen tối ưu hóa thì mới có thể ở khu giữa.

Việc này đối với nhiều người chỉ là hy vọng xa xỉ, nhưng đối với Lâm Tinh Hải thì chỉ hai ngày là có thể giải quyết xong.

Vì thế hắn cứ nhìn xung quanh một cách nhàm chán, chờ đợi thời gian trôi qua, chờ đến lúc được phân chia phòng ký túc.

-A. Lâm Tinh Hải, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh, khi hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp đang nhìn mình không chớp mắt.

-Ơ…

Lâm Tinh Hải không phản ứng kịp, sau đó hắn chợt nhớ ra mình đã quên một việc vô cùng quan trọng.

Đó là mặc dù đã xuyên không rồi nhưng không hề có một chút ký ức gì của cơ thể này, bây giờ người phụ nữ trước mặt mình là ai hắn cũng không hề biết.

Lâm Tinh Hải vẫn chưa biết trả lời thế nào thì đã bị người phụ nữ nắm chặt tay anh kéo đi:

-Đi theo tôi.

-CMN. Phụ nữ ở thời đại này chủ động như vậy sao?

Lâm Tinh Hải không khỏi than thở trong lòng.

Nhưng đôi tay này, thật sự là vừa trắng vừa mềm mại.

Lâm Tinh Hải lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn, bây giờ không phải lúc nghĩ đến việc này, phải nghĩ xem nên ứng phó thế nào với người phụ nữ kia để không bị lộ sơ hở.

Nhiều ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu hắn, rồi hắn lại cảm thấy các cách đó không được, cuối cùng Lâm Tinh Hải quyết định giả vờ bản thân bị mất trí nhớ.

Khi hắn đang cân nhắc thật kĩ nên mở miệng thế nào cho phù hợp thì người phụ nữ đột nhiên dừng lại.

-Tôi tìm được người ở cùng phòng cuối cùng rồi.

Người phụ nữ kéo tay hắn, lớn tiếng tuyên bố với mọi người đang đứng trong căn phòng kia.

Lâm Tinh Hải và cả bốn người kia đều ngẩn ngơ trong nháy mắt.

Bởi vì mấy người này đều là phụ nữ, hơn nữa còn là những người phụ nữ trẻ trông rất xinh đẹp.