Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Lại giết hai con quái nữa là có thể vào Nhập võ nhất trọng!”

Tào Hoành liếc mắt nhìn thuộc tính của mình, thanh tiến độ môn công pháp chủ tu kia đã sắp đầy.

Tiến vào trò chơi đã hơn một ngày, nhưng còn chưa đề thăng được một cảnh giới, chuyện này khiến hắn cảm thấy việc tăng cấp của cái trò này có thể gọi là khó khăn nhất trong giới trò chơi.

Nhưng mà, hắn đã mê luyến thế giới trò chơi này rồi.

Bởi vì tất cả mọi thứ ở nơi này đều quá chân thực.

Trừ việc người chơi có thể không ngừng phục sinh ra, tất cả mọi thứ không có gì khác biệt với hiện thực.

Trong đó, cũng bao gồm cả tên.

Cái trò chơi này không tồn tại thứ gọi là biệt danh, mỗi người đều dùng tên thực tế để tiến vào.

Nói cách khác, tên trong hiện thực của ngươi là gì thì trong game vẫn là thế.

Những năm nay Tào Hoành đã chơi qua không ít trò chơi, tích lũy được kinh nghiệm phong phú. Cho nên, sau khi tiến vào nơi này đã ngay lập tức tìm tới Võ quán, đồng thời bái sư học nghệ.

Hắn có tự tin, bây giờ ở bên trong Tân Thủ Thôn số 10021, có thể tiến vào Nhập võ nhất trọng nhanh hơn hắn chắc chắn không vượt qua mười người.

Phải biết.

Chỉ là một cái Tân Thủ Thôn số 10021, số lượng người chơi bên trong đã có hàng ngàn hàng vạn.

Nhưng mà ——

Độ khó của trò chơi này cũng quá cao.

Bởi vì gần giống như một thế giới chân thực, quái vật bên trong cũng khó chơi hơn rất nhiều so với quái ở trong trò chơi khác.

Nhiều người chơi khai hoang như vậy, cũng chỉ mò rõ tình hình trong phương viên mười dặm xung quanh Tân Thủ Thôn số 10021.

Còn chỗ xa hơn, không hề có biện pháp nào.

Tào Hoành ngồi xổm người xuống, lấy ra một thanh chủy thủ ngắn nhỏ từ trong thanh trang bị, sau đó tiến hành cắt chém con hươu đã không dậy nổi ở trước mắt.

Cái trò chơi này không có công năng thu thập một khóa gì đó.

Trừ một số trang bị sẽ chủ động tuôn ra, muốn đạt được những vật liệu trên người dã quái thì phải tự mình ra tay lấy.

Trước khi đi ra ngoài hoang dã, Tào Hoành đã tìm hiểu qua.

Phần nào của dã hươu trước mắt đáng tiền, chỗ nào không đáng tiền, hắn biết rất rõ ràng.

Tốn rất nhiều công sức để cắt xuống những bộ phận đáng tiền trên người dã hươu.

Không đợi Tào Hoành tiếp tục, dã hươu kia đã đột ngột biến mất không thấy gì nữa.

Hắn biết, là bởi vì đã đến giờ.

Cái trò chơi này còn có một chỗ không tốt, đó chính là thi thể dã quái đổi mới quá nhanh.

Hệ thống sẽ không quan tâm ngươi đã thu thập xong hay chưa, đã đến giờ thì biến mất, sẽ không dừng lại thêm một giây phút nào.

“Nhưng nếu lấy về rồi bán, chắc chắn có thể đổi được mười mấy tiền đồng!” Nhìn vật liệu trong túi, trên mặt Tào Hoành lộ ra vẻ hài lòng.

Mười mấy tiền đồng, cũng đủ mua một thanh vũ khí không tệ.

Thanh kiếm sắt mà bây giờ hắn mang theo, cũng chỉ giá trị ba mươi tiền đồng mà thôi.

Đứng dậy, Tào Hoành liếc mắt nhìn sắc trời, trong lòng đã có chút tính toán.

“Bây giờ mới giữa trưa, cũng có thể giết thêm hai dã quái nữa. Xem ra trong hôm nay có thể đến Nhập võ nhất trọng!”

Buổi tối ở nơi hoang dã, tính nguy hiểm rất lớn.

Mặc dù người chơi có thể không ngừng phục sinh, nhưng mỗi một lần phục sinh đều sẽ trả giá lớn.

Tào Hoành cũng không muốn bị đánh trở về nguyên hình khi đã sắp vào Nhập võ nhất trọng.

——

Rút kiếm sắt ra, máu tươi bắn tung tóe.

Một đầu dã hươu cao cỡ nửa người ngã trên mặt đất bất động.

Mà thân thể Tào Hoành hơi run rẩy một chút, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.

Nhập võ nhất trọng!

Tốn thời gian gần hai ngày, cuối cùng hắn đã vượt qua cánh cửa ban đầu này, dẫn trước phần lớn người chơi khác.

Thu thập qua chiến lợi phẩm, Tào Hoành dự định trở về.

Tuy bây giờ cảnh giới đã tăng lên, nhưng hắn vẫn không muốn hành động tùy tiện.

Nhưng mà ——

Ngay khi Tào Hoành muốn xoay người lại, ánh mắt lại thấy được một thân ảnh.

Trong tay cầm đại đao, quần áo cũ nát.

Đây là!

NPC hình người!

Ngay lập tức Tào Hoành đã phản ứng lại.

Đi lại ở trong vùng hoang dã lâu như vậy, những thứ hắn gặp phải đều là đám dã quái, còn loại NPC hình người như trước mắt thì đây là lần đầu tiên hắn gặp được.

Nhìn thấy vũ khí trong tay đối phương, sắc mặt tựa hồ có chút hung hãn.

Nếu như là nửa giờ trước đó, ý nghĩ đầu tiên của Tào Hoành sẽ là lấy rút lui làm chủ.

Nhưng bây giờ cảnh giới lên tới Nhập võ nhất trọng, thực lực tăng vọt làm cho hắn thấy tràn đầy sức mạnh và tự tin.

Lại cộng thêm việc người trước mắt cũng không giống như nhân vật lợi hại gì.

“NPC hình người, nếu như giết được không chừng còn có thể rơi ra một chút đồ tốt.” Tào Hoành suy nghĩ trong lòng, nhìn quái hình người trước mắt, sau đó chậm rãi đi tới.

Mà tựa hồ đối phương cũng đã phát hiện hắn, lập tức cầm đại đao trong tay lao về phía này.

Đến hay lắm!

Tào Hoành thầm nghĩ trong lòng một tiếng, lập tức triển khai trận thế, chuẩn bị phân cao thấp với quái hình người trước mắt.

Chỉ là ——

Không đợi Tào Hoành đại triển thân thủ, hắn liền thấy xung quanh lại có một đám quái hình người cùng loại không ngừng xông ra.

Một người, hai người... Mười người... Hai mươi người!

Lít nha lít nhít, chỉ trong giây lát đã vậy chặt hắn lại.

Sắc mặt Tào Hoành lập tức giống như tro tàn, kiếm trong tay cũng run rẩy.

Hắn không ngờ được, cục diện đơn đả độc đốc trước kia đã biến thành quần ẩu trong chớp mắt.

Nhìn đại đao sáng loáng trong tay những người này, yết hầu Tào Hoành miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Chạy!

Đây là phản ứng ngay tức khắc của Tào Hoành.

Tuy nhiên ——

Hắn đã bị bao vây xung quanh, còn chưa chạy được mấy bước đã trực tiếp bị loạn đao chém lăn trên mặt đất.

Cảm giác đau nhức kịch liệt quá chân thực làm cho sắc mặt hắn tái đi.

Còn không đợi hắn kêu lên thảm thiết, ánh mắt hắn đã bị vài thanh đại đao chiếm giữ.

“Mả mẹ nó...”

Trong lòng Tào Hoành chỉ kịp hiện lên ý nghĩ như vậy, ánh mắt đã trực tiếp rơi vào trong bóng tối.

Qua giây lát, ánh sáng trắng tiêu tán.

Trên đất chỉ còn lại một thanh kiếm sắt.

Tần Thư Kiếm đi lên phía trước, Triệu Sơn Lâm ở một bên lập tức nhặt kiếm sắt lên, sau đó đưa tới.

“Trại chủ, đây là đồ mà dị nhân rơi xuống.”

“Ừm!”

Tiếp nhận kiếm sắt, Tần Thư Kiếm tra xét thuộc tính một chút, nó không hề khác gì so với đại đao của sơn phỉ bình thường, sau đó hắn thuận tay ném cho một sơn phỉ đang cầm gậy gỗ làm vũ khí.

“Truyền mệnh lệnh của bản Trại chủ, bất cứ dị nhân nào bước ra khỏi phạm vi hai dặm xung quanh Tân Thủ Thôn số 10021, toàn bộ giết không tha.”

“Vâng!”

Triệu Sơn Lâm lập tức lĩnh mệnh.

Sau đó liền mang theo sơn phỉ khác đi khắp nơi tìm kiếm.

Mặc dù hắn không biết vì sao Tần Thư Kiếm lại muốn đuổi tận giết tuyệt những dị nhân này, thế nhưng cũng không hề muốn hỏi nhiều.

Đã gia nhập Lương Sơn trại, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, trong lòng Triệu Sơn Lâm vẫn hiểu rõ.

Đặc biệt là theo hắn thấy, mặc dù đám dị nhân này có dáng vẻ không khác bọn họ lắm.

Nhưng cuối cùng, vẫn có chút khác biệt.

Chuyện này làm cho hắn nghĩ tới một câu trước đó của Trịnh Phương.

Không phải tộc ta, trong lòng sẽ nghĩ khác.

Như vậy giết thì cứ giết.

Đợi đến khi đám người Triệu Sơn Lâm rời đi, chỗ cũ cũng chỉ còn lại một mình Tần Thư Kiếm.

Nhìn thấy từ đầu đến cuối đối phương đều mang thần sắc cung kính, trong lòng hắn cũng có chút hài lòng.

Có một số việc không cần tìm tòi nghiên cứu quá nhiều.

Chỉ cần nghe lời, có thể để cho hắn sử dụng, như thế đã đầy đủ.

___

Chú thích: 1 vạn = 10.000, 10 vạn = 100.000, 100 vạn = 1 triệu, 1000 vạn = 10 triệu, 1 ức = 100 triệu, 10 ức = 1 tỷ,...

-----

Dịch: MB_Boss