Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lương Sơn trại cách Tân Thủ Thôn số 10021 không quá xa.

Tần Thư Kiếm không cần quá nhiều thời gian đã về đến nơi này.

Nhưng vừa mới đi đến chân núi đã nhìn thấy phía dưới có một đám người quần áo tả tơi, sắc mặt khô héo tựa như lưu dân.

Có nam có nữ, có trẻ có già.

Trong đó còn có mấy thanh niên trai tráng, trong tay đều cầm gậy gỗ làm vũ khí.

Đồng thời.

Bên phía Lương Sơn trại cũng có vài chục sơn phỉ đang vây quanh những người này.

Người cầm đầu là Trương Thiết Ngưu một trong số những đầu mục của Lương Sơn trại.

Hai bên dường như đang giằng co, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, bầu không khí có vẻ hơi ngưng trọng.

Nhìn thấy Tần Thư Kiếm trở về, Trương Thiết Ngưu dường như thấy được chủ tâm cốt, lập tức tiến lên nghênh đón.

“Trại chủ!”

“Tình huống này là sao?” Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tần Thư Kiếm nhướng mày.

“Trại chủ...”

Trương Thiết Ngưu vừa mới chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên trong đám lưu dân này có một lão giả cướp lời trước.

“Xin hỏi vị này chính là địa chủ ở đây sao, còn chưa thỉnh giáo xưng hô như thế nào!”

Nghe vậy, Tần Thư Kiếm thuận theo nơi phát ra thanh âm nhìn lại.

Lão giả kia cũng mặc quần áo tả tơi, sắc mặt khô héo ảm đạm, nhưng đôi mắt lại không đục ngầu giống người già, mà còn cực kỳ sáng tỏ.

Cho dù nhìn nghèo túng như thế, nhưng vẫn có loại nho nhã nhàn nhạt.

Đây là một loại khí chất.

Một loại khí chất không phải nhân tố bên ngoài có thể tùy ý thay đổi.

Tần Thư Kiếm nhìn chằm chằm đối phương một chút, thản nhiên nói: “Ta chính là chủ nhân của Lương Sơn trại này, các ngươi là người phương nào?”

“Lão hủ Trịnh Phương, gặp qua Trại chủ!”

Lão giả Trịnh Phương thi lễ một cái, sau đó trầm giọng nói: “Hôm nay đám người lão hủ đến là hy vọng Trại chủ có thể thu lưu, cho chúng ta kiếm miếng cơm ăn. Chúng ta cũng đồng ý gia nhập Lương Sơn trại, ra sức vì Trại chủ.”

Dứt lời.

Tần Thư Kiếm cũng ngay lập tức nhận được tin tức của hệ thống.

“Có lưu dân muốn gia nhập Lương Sơn trại, có đồng ý hay không?”

Lưu dân!

Tần Thư Kiếm thấy thế, không lập tức đồng ý ngay, mà bình tĩnh nói: “Nếu như các ngươi đồng ý gia nhập Lương Sơn trại, bản Trại chủ tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng mà, các ngươi có biết Lương Sơn trại là nơi nào không.”

“Điểm này Trại chủ cứ việc yên tâm. Quý trại có được thanh danh lớn lao trong lục lâm, đám người lão hủ trên đường tới đây đã được nghe nhiều.” Vẻ mặt Trịnh Phương rất trịnh trọng, nói tiếp: “Chúng ta thành tâm khẩn cầu Trại chủ thu lưu, chỉ mong Trại chủ có thể thành toàn.”

Nói đến chỗ này, Trịnh Phương nhìn chăm chú vào Tần Thư Kiếm, trong lòng cũng cảm thấy bi thương.

Không ngờ có lúc hắn phải luân lạc tới tình trạng làm bạn với sơn phỉ cường đạo.

Thế nhưng là ——

Tình thế còn mạnh hơn người.

Ở trong thời kỳ binh hoang mã loạn này, nhân mạng như cỏ rác, bách tính đơn thuần lương thiện đã sớm không có đường sống.

Một đường đi đến đây, đội ngũ mấy trăm người trước kia đã sớm tổn thất hơn phân nửa.

Nếu thật sự không tìm được nơi để dàn xếp ổn thỏa, Trịnh Phương có một dự cảm.

Chỉ sợ không được bao lâu, bọn hắn sẽ chết hết.

Mà khi Trịnh Phương nói xong, những lưu dân phía sau hắn đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tần Thư Kiếm, không hề có chút sợ hãi nào với sơn phỉ.

Trong mắt bọn hắn, đã sớm không còn phân chia thiện ác nữa rồi.

Một ngụm cơm no, một chỗ dung thân, chính là yêu cầu xa vời trước mắt.

Tần Thư Kiếm nhìn đám lưu dân này, cũng không lập tức trả lời.

Số lượng đám lưu dân trước mắt đại khái có sáu bảy mươi người, phần lớn đều là thanh niên trai tráng xanh xao vàng vọt, số lượng trẻ con và người già trong đó chỉ có tầm mười người.

Dù cho những thanh niên trai tráng kia đã đói bụng suy yếu, thế nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ cường tráng của nông dân.

Những người này, có thể xem như nguồn sinh lực mới.

Vừa nghĩ đến đây, Tần Thư Kiếm chậm rãi nói: “Nếu các ngươi thành tâm gia nhập Lương Sơn trại, tất nhiên bản Trại chủ sẽ không từ chối.”

“Nhưng có một số vấn đề, ta hy vọng các ngươi có thể hiểu rõ!”

“Một khi đã nhập Lương Sơn trại, thì cả đời là người của Lương Sơn trại. Nếu ai muốn rời khỏi nửa đường, vậy thì đừng trách bản Trại chủ tâm ngoan thủ lạt!”

Trong khi nói chuyện, hai mắt Tần Thư Kiếm sáng ngời có thần.

Một luồng khí tức khiếp người bộc phát ra.

Phảng phất có một đầu hắc hổ đang nằm, hai con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

“Chúng ta đã hiểu!” Trịnh Phương trong lòng chấn động, chợt khom người hạ bái.

Mà những lưu dân phía sau hắn, cũng đều không hẹn mà cùng cúi đầu.

Trong mắt không ít người, vẫn còn sự sợ hãi không thể bỏ đi được.

Thấy thế, khí tức trên người Tần Thư Kiếm thu lại, gật đầu hài lòng: “Sau này các ngươi chính là người của Lương Sơn trại.”

“Ngươi đồng ý thỉnh cầu của lưu dân!”

“Sáu mươi ba lưu dân gia nhập Lương Sơn trại!”

Hai tin tức nhắc nhở liên tiếp vang lên. Tần Thư Kiếm nhìn về phía Trịnh Phương trước mắt, thuộc tính của đối phương đã lộ ra trong mắt hắn.

Danh tính: Trịnh Phương

Thân phận: Sơn phỉ

Sở thuộc thế lực: Lương Sơn trại

Cảnh giới: Nhập võ tứ trọng

Công pháp: Trường Xuân Công tứ trọng, Thất Hoa Xuyên Diệp Chưởng (Lô hỏa thuần thanh), Ngũ Hành Bát Quái Bộ (Lô hỏa thuần thanh)

Nhìn thấy chỗ này, Tần Thư Kiếm hơi giật mình.

Nhập võ tứ trọng.

Ba môn công pháp, trong đó có một môn công pháp chủ tu cảnh giới, hai môn khác thì là công pháp phụ trợ.

Hắn không thể ngờ được, lão giả xanh xao vàng vọt trước mắt lại là một cao thủ thâm tàng bất lậu.

Nhưng rất nhanh, Tần Thư Kiếm đã phản ứng lại.

Ánh mắt nhìn về phía Trịnh Phương, giống như nhìn thấy bánh trái thơm ngon.

Kiếm lợi lớn!

Lần này thật sự đã kiếm lợi lớn.

Phải biết, cả một cái Lương Sơn trại lớn như vậy, cũng chỉ có hai tên sơn phỉ Nhập võ nhị trọng là Trương Thiết Ngưu và Vương Thiết Trụ, lại đi lên nữa thì là Trại chủ Nhập võ lục trọng như hắn.

Có thể nói, thực lực của Lương Sơn trại đứt gãy rất nghiêm trọng.

Trên cơ bản chỉ cần là đối thủ vượt qua Nhập võ tam trọng, đều cần Trại chủ như hắn tự mình xuất thủ giải quyết.

Một khi hắn rời khỏi Lương Sơn trại, Lương Sơn sẽ rơi vào tình cảnh lúng túng không có cao thủ tọa trấn.

Mà dù có muốn điều động người ra ngoài làm việc, cũng không có cao thủ chân chính có thể dùng.

Bây giờ nhìn thấy Trịnh Phương, dường như Tần Thư Kiếm đã thấy được hy vọng giải quyết những vấn đề này.

Một vị Nhập võ tứ trọng đưa tới cửa, đây cũng không phải là chuyện chỉ nhắc qua là được. Đó chính là một vị cao thủ hiếm có.

Dù sao ——

Coi như Trại chủ Lương Sơn trại Ngô Thắng đời trước, khi không có gia trì của thế lực, cũng chỉ là Nhập võ tam trọng mà thôi, luận đến thực lực chân chính còn không bằng Trịnh Phương.

Ánh mắt dừng ở trên người Trịnh Phương mấy giây, Tần Thư Kiếm lại quan sát những lưu dân khác.

Danh tính: Triệu Sơn Lâm

Thân phận: Sơn phỉ

Sở thuộc thế lực: Lương Sơn trại

Cảnh giới: Nhập võ nhị trọng

Công pháp: Trường Xuân Công nhị trọng, Thất Hoa Xuyên Diệp Chưởng (Đăng đường nhập thất), Ngũ Hành Bát Quái Bộ (Sơ khuy môn kính)

...

Danh tính: Vương Hổ

Thân phận: Sơn phỉ

Sở thuộc thế lực: Lương Sơn trại

Cảnh giới: Nhập võ nhị trọng

Công pháp: Trường Xuân Công tứ trọng, Thất Hoa Xuyên Diệp Chưởng (Sơ khuy môn kính), Ngũ Hành Bát Quái Bộ (Sơ khuy môn kính)

Nhập võ nhị trọng!

Lại là hai tên cao thủ Nhập võ nhị trọng.

Nhưng đã có vị Trịnh Phương Nhập võ tứ trọng châu ngọc này ở phía trước, khi nhìn thấy hai tên Nhập võ nhị trọng, mặc dù trong lòng Tần Thư Kiếm cũng vui sướng, nhưng không kích động bằng lúc đầu.

-----

Dịch: MB_Boss