Từ Nay, Chu Dạ Có Sênh Ca

Chương 8. Kiếp Này Em Sẽ Là Người Chủ Động

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thời điểm nghỉ ngơi giữa tiết thứ hai buổi sáng, Trương Vi đến lớp học để điều chỉnh lại chỗ ngồi, Sênh Ca cùng Ngô Ưu được toại nguyện vẫn được sắp xếp ngồi cùng bàn.

Cả sáng nay mỗi khi được nghỉ giữa tiết, Sênh Ca đến đều giả vờ đi vệ sinh để lướt ngang qua lớp học ban (6), những lúc ấy cô đều nghiêng mắt nhìn vài vào bên trong vài lần, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy Chu Dạ.

Cho đến thời điểm tan học buổi sáng, Sênh Ca đứng ở cửa ra vào ban (6) chờ đợi, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy hình bóng Chu Dạ, chỉ thấy được Trình Hạo.

“Bạn học Trình Hạo” Sênh Ca đứng bên cạnh khung cửa hơi hơi thò chiếc đầu nhỏ hướng vào phía bên trong lớn giọng kêu lên.

Nghe được âm thanh gọi mình, Trình Hạo lập tức quay đầu nhìn qua, mặt lộ vẻ kinh ngạc bật thốt lên:

“Hàng đêm sênh...... Không phải, bạn học Sênh Ca” .

Hắn đứng lên đi tới cửa hỏi:

“Gọi tôi?”

Làm sao cô ấy biết tên của mình? Hình như hôm qua cũng không tự báo tên, hay là do danh tiếng của mình dạo này vang xa?

Sênh Ca gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trình Hạo hỏi:

“Hôm nay Chu Dạ không đến lớp sao?”

Cô tiếp tục nói:

“Tôi đem quần áo trả lại cho cậu ấy.”

“Anh Dạ không đến” hôm qua Trình Hạo cũng nhìn ra được dường như Chu Dạ rất để ý đến nữ sinh trước mắt này, liền chủ động giúp đỡ:

“Nếu không thì để tôi gọi điện thoại cho anh Dạ hỏi xem anh ấy đang ở đâu nhé?”

“Có được không?” vẻ mặt Sênh Ca đầy cảm động: “Vậy thì thật sự rất cám ơn cậu” .

“Việc nhỏ”

Trình Hạo bấm số gọi cho Chu Dạ, khi điện thoại kết nối liền nhanh nhẩu kêu lên:

“Anh Dạ, đang làm gì vậy?”

Chu Dạ: “Kiếm tiền.”

Trình Hạo: “Vẫn đang sửa xe sao?”

Chu Dạ: “Ừ, có việc?”

Trình Hạo: “Có bạn học Sênh Ca đến trả áo, không tìm được anh nên em gọi thông báo với anh một chút.”

Dứt lời, đầu dây đối diện bỗng nhiên lâm vào im lặng trong phút chốc.

Nghe lời Trình Hạo nói, trong đầu Chu Dạ lại nhớ lại cảnh ngày hôm qua nhìn thấy Sênh Ca tiến vào tiểu khu cao cấp, cùng với cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô đang múa dưới ánh đèn giống như nàng tiên, tươi cười xinh đẹp lóa mắt đón nhận tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ khán giả.

Anh thu hồi suy nghĩ, đôi mắt nhìn đôi bàn tay dính dầu nhớt xe đen xì của mình, trong tay vẫn cầm một chiếc vít vặn, đang cải tiến chiếc xe phân khối lớn trước mặt cho khách hàng.

Anh bẩn thỉu như vậy so với cô gái tinh khiết mà tươi đẹp đó trái ngược nhau đến mức nào chứ.

Chu Dạ chậm rãi cụp mí mắt xuống, bộ dáng buồn bã, nói một câu rất nhỏ:

“Nói với cô ấy bộ đồ đó tôi không cần, đừng tìm tôi nữa, đang bận, cúp trước.”

Trình Hạo còn chưa kịp nói cái gì, buồn bực nhìn xem điện thoại bị cúp máy, không còn cách nào khác đành hướng về Sênh Ca truyền lại lời thật:

“Anh Dạ nói vứt chiếc áo đi, đừng tìm anh ấy nữa.”

Sênh Ca nghe vậy liền giật mình, vội vàng nói:

“Thế nhưng mà hôm qua đã đồng ý cho tôi cầm đồ về giặt rồi trả lại sau, tại sao bây giờ lại vứt đi chứ?”

Cô tiếp tục kiếm cớ:

“Hôm nay cậu ấy không ở đây, vậy ngày mai lại tôi lại đến ”

Không cho Trình Hạo cơ hội nói chuyện, Sênh Ca lập tức bổ sung một câu:

“Làm phiền cậu nói với Chu Dạ, ngày mai tôi sẽ lại đến trả áo, cám ơn nhiều”.

Nói xong có vẻ sợ Trình Hạo từ chối chuyển lời nên lập tức xoay người chạy đi .

Trình Hạo nhìn về phía bạn học mới đang rảo nhanh bước chân, khuôn mặt đầy mờ mịt: “Tình huống gì đây?”

Sênh Ca chạy một đường xuống dưới cầu thang mới băt đầu đi chậm lại, sắc mặt có chút cô đơn, lôi chiếc cặp từ phía sau ôm tới trong ngực, nhìn vào chiếc áo khoác được giặt sạch sẽ thơm tho, không tự chủ được mấp máy môi.

“Rõ ràng hôm qua đã đồng ý, sao nay lại không cần nữa?

Kiếp trước, bọn hắn gặp nhau rất ít, sự hiểu biết của cô về anh phần lớn cũng là nghe những thông tin chắp vá lung tung từ trong miệng bạn học.

Chỉ biết là anh lúc nào cũng trốn học, rất thích đánh nhau, bị trường học cảnh cáo nhiều lần.

Chẳng lẽ đang bận đánh nhau cùng người khác sao? Cho nên không có thời gian gặp cô? Hay là Chu Dạ bây giờ còn chưa thích cô?

Sênh Ca bắt đầu suy nghĩ miên man.

Chợt nhớ tới kiếp trước, Chu Dạ từng đứng trước mộ bia của cô nói rằng:

“Thật đáng tiếc, còn chưa kịp thay đổi con người dơ bẩn không chịu nổi này, trở nên sạch sẽ lóa mắt đứng ở trước mặt em."

Còn nói:

"Nếu như có kiếp sau, anh rất muốn được sạch sẽ đứng dưới ánh mặt trời, thỏa thích yêu mến người con gái mà anh thầm thương ......”

Kiếp trước, anh đem thâm tình giấu ở trong lòng là vì cảm thấy mình không đủ tốt cho nên đem phần tình cảm này chôn giấu không để bất cứ ai nhìn thấy?

Sênh Ca đưa tay sờ sờ chiếc áo khoác trong cặp sách, trong lòng lẩm bẩm:

“Mặc kệ là nguyên nhân gì, Chu Dạ, một kiếp này em sẽ là người chủ động.”

Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời, cong môi nở nụ cười, không sao tất cả đều còn kịp.

Đang nghĩ ngợi, thong thả nhíu lông mày lại, khuôn mặt nhỏ lẩm bẩm tự trách:

“Sao lại quên hỏi Trình Hạo số điện thoại của Chu Dạ chứ!”

Lần tiếp theo nhìn thấy Trình Hạo nhất định phải lấy bằng được số Chu Dạ.