Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này bạn cùng bàn Ngô Ưu đang trầm mê trong sắc đẹp, lôi kéo Sênh Ca trò chuyện đủ loại trên trời dưới biển.

“Này, cậu là họ Sênh sao? Họ này rất hiếm thấy nha ”

“Đúng vậy, tớ họ Sênh, cũng xem như dòng họ lạ ở nước ta” âm thanh Sênh Ca cùng tướng mạo không quá cân xứng, nói chuyện là ôn nhu mềm mại, để cho người ta cảm giác thật thoải mái, không giống với dáng người nóng bỏng của cô.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra tự nhiên, hai cô gái nhỏ hợp ý ghê gớm, chỉ hận gặp nhau hơi trễ, ríu rít như đôi chim sẻ suốt buổi học.

Ngày đầu tiên không có tiết tự học buổi tối, cho nên vừa tan học mọi người đã ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài trường, mà Sênh Ca là học sinh mới chuyển đến nên bị chủ nhiệm lớp gọi lên phòng riêng để tìm hiểu rõ một chút thành tích học tập trước đây cũng như tình trạng gia đình, thời điểm trở lại phòng học thì các bạn học cũng đã về gần hết.

Cô đeo cặp sách lên lưng vừa đi ra cửa, chợt nghe một tiếng tiếng huýt sáo, Sênh Ca ngước mắt liếc nhìn, đâm đầu đi tới là mấy nam sinh, người cầm đầu cô vẫn có một số ký ức, hình như tên là Tạ Lễ, chính là nam sinh năm đó không phục Chu Dạ, do vậy bị đánh rất nhiều lần.

Được rồi, nhìn chằm chằm người khác là bất lịch sự, cô cũng không muốn trêu chọc phiền phức, lập tức dời đi ánh mắt khẽ rũ đầu xuống tiếp tục đi con đường của mình.

Nhưng mà đời không như mơ, tránh của nào trời trao của ấy.

“Bạn học, có thể kết giao bằng hữu được không?” Tạ Lễ bỗng đứng trước mặt Sênh Ca chặn đường đi của cô.

Sênh Ca sửng sốt, có chút kinh hoảng lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách cùng Tạ Lễ, khẩn trương nắm chặt hai chiếc dây đeo cặp ở hai vai, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lễ, mím chặt môi, Tạ Lễ thật sự là một tên khốn nạn, kiếp trước bởi vì liên tục quấy rối rất nhiều nữ sinh, thậm chí bị một số phụ huynh tố cáo lên tận hiệu trưởng, thế nhưng do trong nhà có tiền bấu víu quan hệ, về sau chuyện này xem như không giải quyết được gì dần dần bị mọi người quên lãng, cô với bà nội vừa mới chuyển đến đây, tốt nhất đừng chọc ghẹo vào loại người này, nhưng mà nếu như không đồng ý thì chắc chắn sẽ bị hắn dây dưa không dứt.

Cô đang do dự không biết phải trả lời thế nào, nam sinh đứng sau lưng Tạ Lễ đã tranh thủ mở miệng:

“Này, bạn học ‘thổi kèn‘ Sênh Ca có phải nhìn thấy Tạ thiếu gia nên kích động không nói ra lời hay không?”

“Đi thôi bạn học mới, dẫn cậu dạo quanh sân trường chơi đùa làm quen với hoàn cảnh một chút.”

Sênh Ca nghe giọng điệu cợt nhả của các nam sinh, nhất thời xấu hổ nói:

“Tôi không quen biết các cậu, xin nhường đường để tôi còn về nhà.”

Nói xong liền nhấc chân lên muốn lách sang bên cạnh Tạ Lễ rời khỏi nơi này.

Tất nhiên Tạ Lễ không để cho cô toại nguyện, lập tức đưa tay phải bắt được cặp sách của cô muốn kéo lại.

Nhưng vừa định hành động, đột nhiên một chiếc áo khoác mỏng bay tới, trực tiếp khoác lên hai vai tiện thể che kín cặp sách của Sênh Ca, ngăn chặn cánh tay Tạ Lễ, trên hành lang vang lên một âm thanh kiệt ngạo rét lạnh:

“Mẹ nó, chúng mày đều đứng ở đây làm gì? Tổ chức buổi triển lãm động vật à?”

Thiếu niên cắm hai tay vào túi quần, đi đến trước mặt đám người Tạ Lễ, bên trong sự hững hờ toát ra vẻ ngạo nghễ:

“Cản đường của tao, bây giờ muốn lăn hay muốn bò?”

Tạ Lễ bị quấy rầy, căm tức mắng lại:

“Chu Dạ! Mày cho rằng mày là ai, dám nói chuyện như thế với bọn tao!”

Chu Dạ nhíu mày khinh thường, vẻ ngạo mạn không kiềm chế được nói: “À...... mày không nhận ra cha hả đứa con bất hiếu!” .

Trình Hạo đứng sau lưng Chu Dạ hùa theo chế giễu:

“Còn tưởng là ai, hóa ra là Tạ đại thiếu gia, lần trước bị đánh còn chưa phục? Còn dám đến tầng năm của tụi này giương oai!”

Tạ Lễ phẫn nộ giơ nón tay chỉ vào bọn hắn muốn mở miệng mắng chửi, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên không đúng lúc, không nhịn được cầm lên xem, thấy cuộc gọi từ Khương Tuyết Nhi nỗi tức giận được triệt tiêu phân nửa, hướng về phía Chu Dạ đe dọa một câu:

“Hãy đợi đấy.”

Liền đưa điện thoại lên tai nghe sau đó xoay người đi.

Sênh Ca bỗng nhiên thấy trên vai có nhiều hơn một chiếc áo liền xoay người, ngay một khắc khi nhìn thấy Chu Dạ, tim cô như nổi trống, ký ức sâu trong đáy lòng nổi lên gợn sóng, giống như ước nguyện của anh, giống như qua tận ngàn năm, vượt qua sông núi sinh tử hai người lại gặp được nhau, cô kinh ngạc cứng đờ tại chỗ ngắm nhìn thiếu niên thật lâu.

Cho đến khi Chu Dạ đến trước mặt cô, mặt không thay đổi mở miệng:

“Trả áo tôi.”

Sênh Ca bừng tỉnh hoàn hồn, nhưng không chịu đưa áo khoác trả cho anh, mà lặng yên không tiếng động siết chặt bàn tay nhỏ giật giật vào góc áo, áo khoác trên người trực tiếp trượt xuống trên mặt đất, tiếp tục giả bộ không để ý nhúc nhích chân một chút, dẫm vào áo của Chu Dạ.

Trình Hạo đứng một bên trong nháy mắt cười xù lông: “Ôi mẹ ơi, bạn học, cậu giẫm lên đồ của anh Dạ !”