Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mặt trời lặn về tay, trước sườn núi, từng nhóm tộc nhân tụ tập lại, giả trẻ nam nữ đều có, ai nấy đều mong mỏi, tựa như đang chờ ai đó trở về.

Phần lớn trong số họ là nữ nhân, ôm lấy trẻ nhỏ, tự nhiên là đang đợi đội ngũ đi săn trở về, mặt trời đang xuống núi, trời đã sắp tối rồi.

Trước đó, đội ngũ xuống sông bắt cá đã trở về, là thắng lợi trở về, từng con cá mập mạp đã được đem đi xử lý.

Các nữ nhân đi hái quả dại cũng quay về rồi, nhưng duy chỉ không thấy đội ngũ đi săn của Cổ Trần trở lại, mọi người đã bắt đầu lo lắng.

- Đến rồi đến rồi!

Một người đột nhiên chỉ xuống núi kinh hô.

Đám người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy quả đúng là một đoàn người đang từ dưới núi đi lên, trên người treo đầy thịt tươi roi rói.

Người đi đầu là tộc trưởng Cổ Trần, bên cạnh là dũng sĩ Hắc Thổ cường tráng nhất bộ lạc, đằng sau là hơn trăm thợ săn, không thiếu một người.

Đám người đều vui vẻ bước tới, hiển nhiên là thu hoạch rất tốt, xem như thắng lợi trở về.

- Tộc trưởng trở lại!

Theo một tiếng hô to, đám người trên núi sôi trào, các tộc nhân reo hò hoan hô.

Đi săn thành công, đại biểu cho ngày mai sẽ được ăn thịt, là căn cơ sinh tồn của bộ lạc, tự nhiên thật vui vẻ.

- Các tộc nhân, chúng ta về rồi!

Trở lại bộ lạc, Cổ Trần không nhịn được mà hô to, cảm giác trở về nhà thực thân thiết. Giờ khắc này, hắn mới chính thức dung nhập vào cái thế giới này, dung nhập vào bộ lạc ngây ngốc mà chất phác này.

Nhìn thấy một đám tộc nhân đầy hưng phấn chào đón, tâm tình bỗng trở nên yên tĩnh.

Có lẽ, nơi này chính là nhà của hắn, tộc nhân ở đây đều là thân nhân của hắn.

Đi săn trở về, Cổ Trần trực tiếp phân phối thịt tươi thu được, bản thân chỉ để lại thịt cùng hoa quả đủ cho ba ngày ăn, còn lại đều chia cho các tộc nhân.

Nhìn các tộc nhân cao hứng trở về, Cổ Trần cũng cảm thấy thỏa mãn, một loại cảm giác an tâm bao phủ, có lẽ, đây chính là cuộc sống!

“Ta là tộc trưởng, cần phải gánh lấy phần trách nhiệm này.”

Nhìn các tộc nhân rời đi, Cổ Trần khẽ xuất hiện suy nghĩ này, bỗng nhiên cảm thấy bản thân gánh vác trách nhiệm sinh tồn cùng hy vọng phát triển của bộ lạc.

Cổ Trần xoay người, trở lại sơn động cá nhân của mình.

Hắn để thịt cá cùng hoa quả xuống, chỉ ăn hai mai quả dại, vị có chút đắng, nhưng có thể đỡ đói đã không tệ.

Sau khi ăn xong, hắn mới bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay.

Soạt!

Một tấm da thú rũ ra, một đống xương nát đủ kiểu rơi xuống, tất cả đều là Cổ Trần thu được từ bộ hài cốt không biết tên kia.

Còn có một đoạn xương dài chừng mét rưỡi, thân xương bẹt bẹt, toàn thân trong suốt, có thể mài thành Cốt kiếm.

Một đoạn gai xương dài gần ba mét, vô cùng sắc bén, nhìn qua đã khiến người khiếp sợ, dùng làm Cốt mâu tuyệt đối có lực sát thương mười phần.

- Cũng không tệ lắm!

Cổ Trần hài lòng kiểm tra thu hoạch của bản thân.

Gai xương cùng đoạn xương muốn làm thành Cốt kiếm thì tạm thời để một bên, hắn kiểm kê cách mảnh xương nhỏ, có chừng hơn chục mảnh.

Chỗ này có thể mài thành mũi thương, mũi mâu... Các loại binh khí. Lực sát thương tuyệt đối tốt hơn đồ bằng đá.

Những mảnh xương này vô cùng cứng rắn, hoàn toàn có thể so với đồ sắt, khiến Cổ Trần không thể không cảm khái, sinh vật kia phải cường đại cỡ nào chứ?

Còn có mấy mảnh xương thật nhỏ, có thể mài thành mũi tên, những thứ này đều hữu dụng, đặc biệt trong hoàn cảnh nghèo đói của bộ lạc bọn hắn.

Có điều, thu hoạch lớn nhất hôm nay, chính là việc giết được một đầu Giác long cùng ba đầu Trảo long, từ đó khiến hạt châu thần bí thu đủ năng lượng cho hắn tôi thể.

- Quả nhiên như ta đoán, lại thêm một cơ hội tôi thể.

Cổ Trần kích động vạn phần, thu hoạch này mới là lớn nhất, tôi thể, bản thân mạnh lên mới là căn cơ.

Hạt châu thần bí hấp thu khí thể truyền ra từ thi thể Giác long cùng Trảo long, lần nữa như được ăn no, giúp hắn đạt được một lần tôi thể.

Cổ Trần áp chế nội tâm rung động, bình phục tâm lý còn hưng phấn, bình tĩnh ngồi lại, bắt đầu tiến hành tôi thể.

- Bắt đầu đi!

Cổ Trần hít một hơi thật sâu, vừa nói liền nhắm hai mắt lại, ý thức câu thông với hạt châu thần bí trong đầu.

Nó tựa như một cái hắc động, u quang thần bí.

Ông!

Chỉ thấy hạt châu thần bí khẽ run lên, ý niệm của Cổ Trần như chạm vào công tắc, một cỗ năng lượng thần bí từ trong hạt châu truyền ra.

Cỗ năng lượng vô cùng to lớn, lập tức bao trùm toàn thân Cổ Trần, khiến hắn lại cảm nhận được cảm giác... Đau nhức lần trước, tựa như ức vạn cây kim châm đâm vào từng tấc cơ thể.

Thống khổ mãnh liệt kém chút khiến Cổ Trần không trụ nổi mà ngất đi, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn không nhịn được mà hét thảm.

- A...

Cổ Trần kêu thảm, toàn thân co rút lăn lộn trong sơn động.

Cảm giác đau đớn này vô cùng mãnh liệt, tuy đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí có kinh nghiệm một lần, nhưng vẫn không thể nhịn được.

Trọn vẹn năm phút đồng hồ tra tấn, Cổ Trần mới dần cảm nhận được cảm giác đau đớn dần rút đi, tiếp đó chậm rãi biến mất.

Lúc này, cảm giác thống khổ vừa biến mất, cảm giác thư sướng liền ập tới, tựa như lỗ chân lông toàn thân đều được mở ra hít thở không khí trong lành.

Hai chữ, thoải mái!

- Cảm giác này, quá kích thích!

Cổ Trần tự lẩm bẩm đứng lên, không nhịn được mà bóp bóp cổ tay, cảm giác cỗ lực lượng mênh mông trong cơ thể sôi trào, vô cùng sinh động.

Vết thương bị Trảo long chém qua cũng đã khép lại, biến mất không còn tung tích, bắp thịt càng trở nên chặt chẽ cường đại.

Lực lượng, đó là cảm giác lực lượng, lực lượng mạnh mẽ chưa từng có.

Cảm giác này, kỳ diệu tới mức khiến Cổ Trần say mê.

Ầm!

Chỉ nghe một tiếng vang truyền khắp sơn động, trên mặt đá vậy mà nhiều thêm một cái hố nhỏ, là bị Cổ Trần một châm giẫm thành.

Hắn lập tức chấn kinh, lần tôi thể này có vẻ còn lớn hơn lần trước.

Tỉ mỉ cảm nhận thân thể biến hóa, trải qua lần tôi thể này, thân thể hắn về mọi mặt đều được tăng lên.

Thứ rõ ràng nhất đó chính là lực lượng, lực lượng trước đó có lẽ chỉ siêu việt người bình thường một chút, nhưng hiệu quả lần này thực vượt quá tưởng tượng.

Cổ Trần khẽ cảm nhận, lại thu được một tin tức từ hạt châu thần bí truyền ra, lập tức hiểu lực lượng bản thân thiện tại đã đạt tới mức nào.

“Thiên Quân chi lực!”

- Thực không thể tin nổi!

Cổ Trần khiếp sợ phát hiện, bản thân hiện tại lại nắm giữ Thiên Quân chi lực, lần tôi thể này, khiến thân thể hắn thuế biến vô cùng kinh người, một quân là mười cân, cũng là 5 kg của hiện đại, Thiên Quân cũng chính là năm tấn, hoàn toàn có thể đấu lực với một cái xe tải.

Nhục thể đạt tới Thiên Quân chi lực, khiến Cổ Trần mừng rỡ không thôi, lực lượng cường đại phun trào trong cơ thể, như muốn bạo phát ra ngoài.

Thiên Quân chi lực, một khi bạo phát, sẽ là cảnh tượng kinh khủng bực nào?

Nên nhớ, đây là lực lượng trong cơ thể, không phải một cái xe đâm tới, điểm với diện khác biệt như trời với vực.

Hắn rốt cục tìm được sự tự tin, bản thân nắm giữ lực lượng sinh tồn, lực lượng, lực lượng cường đại mới có thể sống sót ở cái Man Hoang thế giới hung hiểm này.

- Tiếp đó, cần phải mài binh khí, lại ra ngoài săn giết hung thú, không ngừng tôi thể, sau đó trở lại giết tên Tế Thần kia.

Ánh mắt Cổ Trần kiên định nghĩ tới kế hoạch tiếp theo.

Ý chí chiến đấu toàn thân sôi sùng sục, bắt đầu quy hoạch con đường trong tương lai, chỉ hai ngày, hai ngày sau là thời gian Tế Thần quy định, không lựa chọn người qua hiến tế sẽ có đại sự.

Vô luận thế nào, Cổ Trần đều không cho phép làm như vậy, vậy chỉ có thể phản kháng, giết chết Tế Thần.

- Còn hai ngày, trước mài binh khí!

Cổ Trần vừa nghĩ liền hành động, đầu tiên là mài Cốt mâu cùng Cốt kiếm cho bản thân.

------------

Đêm khuya, trên đỉnh núi bộ lạc.

Cổ Trần sững sờ ngồi trước một tảng đá, nhìn mấy khối nham thạch vỡ vụn thành từng mảnh, không nhịn được mà ngẩn người.

- Lại nát?

Hắn im lặng nhìn mảnh vỡ nham thạch, không biết đây đã là lần thứ mấy làm vỡ đá mài.

Bởi mấy khúc xương này quá cứng, rất khó để mài, nham thạch bị mài tới vỡ vụn, xương cốt vẫn không có nhiều biến hóa.

Việc này khiến Cổ Trần thực sự câm lặng, tâm lý phiền muộn, phải làm sao đây?

- Quá cứng rắn cũng không tốt a.

Nhìn khúc xương còn chưa mài được xuống một hạt bụi, Cổ Trần không nhịn được mà cười khổ.

Giờ thì hay rồi, có nguyên liệu làm binh khí, nhưng lại không thể làm được.

Xoắn xuýt, phiền muộn, khiến Cổ Trần kém chút phát cuồng.

Coong!

Hai khúc xương nhẹ nhàng gõ vào nhau, phát ra âm thanh như sắt thép va chạm, thanh âm khiến Cổ Trần vui sướng, nhưng lại có chút dở khóc dở cười.

Nham thạch còn không cứng bằng khúc xương này, mài không thành binh khí, căn bản không dùng được.

Hắn vò mái tóc đã rối, trong lòng không ngừng nghĩ tới các loại biện pháp.

- Có rồi...

Đột nhiên, hai mắt Cổ Trần sáng lên, nghĩ tới một biện páp.

Có lẽ, đây cũng là cách duy nhất có thể thực hiện, chính là dùng xương mài xương.

Không sai, xương cốt cứng rắn, vậy chỉ có thể dùng chính nó để mài nó, như vậy mới có thể mài được.

Cổ Trần càng nghĩ càng thấy có khả năng, hai khối mài vào nhau, có lẽ thực sự làm được?

Tiếp đó, Cổ Trần mang ra một khối xương lớn, dùng nó làm đá mài, đem khúc xương thước rưỡi mài lên.

Mài một lúc liền thấy hiệu quả, hơn nữa còn không tệ, chỉ chừng hai mươi phút, rốt cục đã mài được bộ phận mũi kiếm.

- Hiệu quả không tệ!

Cổ Trần nhìn Cốt kiếm sắc bén trên tay, bộ phận mũi đã hoàn thành, giờ tới hai lưỡi.

Trong bóng tối, Cổ Trần tiếp tục mài.

Xạt xạt xạt...

Tiếng xương cốt ma sát truyền tới, khúc xương to lớn bốc lên từng đạo khói xanh, khúc xương bị ma sát cũng phiếm hồng, tựa như bị nung đỏ.

Cổ Trần muốn mài thành một thanh Cốt kiếm, thời gian không nhiều, nhất định phải tranh thủ từng giây, thậm chỉ ngủ cũng không dám ngủ.

Sau mười phút, vì ma sát nhanh chóng khiến Cốt kiếm hồng lên, nắm trong tay liền thấy nóng, tựa như bên trong có một cỗ nhiệt năng nóng rực.

- Tiếp tục!

Cổ Trần kìm nén, cầm bán thành phẩm Cốt kiếm tiếp tục mài, trải qua hai lần tôi thể, Cổ Trần mài không biết mệt mỏi, càng mài càng nhanh.

Cứ như vậy, một lần lại một lần, rốt cục hai bên Cốt kiếm từng chút trở nên sắc bén, hàn khí bức người.

Trọn vẹn năm tiếng đồng hồ, một thanh Cốt kiếm rốt cục thành hình.

Bề mặt Cốt kiếm sáng bóng trơn trượt, thân kiếm rộng bằng ba ngón, kiếm nhận sắc bén vô xong, hàn mang lấp lóe, tùy tiện có thể chém đứt khúc gỗ bằng cánh tay, thậm chí chém thành từng vệt lên nham thạch.

Nhìn kết quả này, Cổ Trần cũng ngây người.

Có điều bộ phận chuôi kiếm của thanh Cốt kiếm này còn chưa mày, tiếp đó, Cổ Trần ăn chút thịt nướng, tiếp tục mài, lại tốn thêm một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành một thanh Cốt kiếm.

Nhìn lại tổng thể, Cốt kiếm liền thành một khối, thân kiếm bóng loáng như ngọc, chuôi kiếm vừa vặn tiện tay, nắm trong tay có cảm giác nặng trĩu, kiếm phong lấp lánh hàn mang.

- Rốt cục hoàn thành.

Cổ Trần ngồi cạnh đống lửa, cầm Cốt kiếm hưng phấn.

Dù hao phí không ít thời gian, nhưng thành quả thực xứng đáng.

Hơn nữa cũng thực thần kỳ, dùng một khúc xương tương tự làm đá mài, vậy mà lại có hiệu quả tốt như vậy.

Răng rắc!

Cổ Trần muốn thử uy lực một chút, nhẹ nhàng cầm chém tới một khối đá, kết quả rắc một tiếng, trên đá xuất hiện vết chém sâu ba tấc, Cốt kiếm không chút sứt mẻ.

- Cha...

Uy lực như thế, cũng khiến Cổ Trần không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Chuôi Cốt kiếm này, hoàn toàn vượt trên đồ sắt, không nói chém sắt như chém bùng, nhưng chém đá lại không chút sứt mẻ.

- Bảo bối tốt!

Cổ Trần hoan hỉ không thôi, yêu thích không buông tay, thận trọng dùng một miếng da thú bọc lại, làm thành bỏ kiếm vác sau lưng.

Hắn lại cầm khúc gai xương dài, tiếp tục mài không nghỉ, muốn nhanh chóng hoàn thiện nốt Cốt mâu.

Ăn chút quả dại cùng thịt nướng, Cổ Trần cầm khúc gai xương gần ba mét mài tiếp.

Lần này chế tác rất nhanh, bởi bản thân gai xương đã là một khúc Cốt mâu tự nhiên, vô cùng sắc bén, căn bản không cần mài nhọn.

Chỉ cần chỉnh phần đuôi mượt một chút, sau đó mài bớt một số gai nhỏ, quá trình rất nhanh.

Chỉ tốn chừng hai giờ đã hoàn thành, một thanh Cốt mâu nặng tới ba mươi cân, toàn thân trong suốt ra đời.

Tổng thể Cốt mâu thẳng tắp, độ rộng chừng ba ngón, cầm trong tay không nặng không nhẹ, thân mâu bóng loáng lộ rõ vẻ rét lạnh.

Phần đầu Cốt mâu còn mọc chút gai xương nhỏ, vô cùng sắc bén, sát thương không nhỏ.

Cổ Trần thử qua, Cốt mâu này có thể nhẹ nhàng xuyên qua nham thạch, nếu dùng toàn lực, có thể đâm sâu tới một thước vào đá xanh.

- Quả thực là thần mâu tự nhiên a!

Cổ Trần nhìn Cốt mâu, không nhịn được mà run sợ.

Hắn không nghĩ tới, khúc gai xương chế tác qua lại có uy lực lớn như vậy, đá xanh cũng có thể đâm xuyên, quả thực không thể tin nổi.

Khó thể tưởng tượng, xương cốt sau khi chết để lại đã có thể làm thành thần binh lợi khí, vậy sinh vật kia lúc còn sống sẽ phải mạnh tới mức nào? Còn hắc khí kia, có thể giết một sinh vật lợi hại như vậy, vậy nó còn phải kinh khủng tới mức nào nữa?

Tạm gác vấn đề này qua một bên, Cổ Trần tiếp tục làm việc.

- Tiếp theo là mũi tên, đầu thương.

Còn mấy chục mảnh nhỏ, mấy thứ này đều là bảo bối, nhỏ cũng có thể mài thành mũi tên, vô cùng sắc bén.

Lớn một chút thì làm Cốt đao, hoặc đầu Cốt thương, buộc vào gậy gỗ cũng có thể tạo sát thương không tệ.

Lựa chọn mai mảnh xương mài thành hai thanh Cốt đao nhỏ nhắn, dùng một số dây cỏ quấn quanh tạo chuôi đao, lại dùng da thú bọc lại để trên người. Số còn lại Cổ Trần cũng không định giữ lại, đem phân cho tộc nhân.

Bận rộn cả đêm, hoàn thành Cốt kiếm, Cốt mâu... Cổ Trần mới thở nhẹ, rốt cục cũng có binh khí ra dáng.

Tiếp đó là cần đi săn, tranh thủ trong hai ngày tăng thêm thực lực, chí ít phải thu được một lần tôi thể nữa.

Nếu không, sao có thể đối kháng Tế Thần?

Cổ Trần cầm Cốt kiếm, Cốt mâu, tâm tình thư thái chuẩn bị trở về ngủ.

Ông!

Đang muốn về động, Cổ Trần bỗng cảm nhận được một cỗ chấn động kỳ quái truyền tới, chấn động rất yếu, khiến hắn còn tưởng ảo giác.

Nhưng rất nhanh, Cổ Trần phát hiện không thích hợp.

- Là, bên Cấm Sơn?

Cổ Trần kinh nghi nhìn lại, nhìn tới phía Cấm Sơn có một cỗ quang mang tràn ngập, vô cùng bắt mắt trong bóng đêm.

Chỗ đó, là Cấm Sơn, chỗ của Tế Thần.

------------

Phóng tác: xonevictory