Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đương nhiên, phát hành tiểu thuyết mới sẽ miễn phí đọc hai trăm ngàn hoặc ba trăm ngàn từ miễn phí, đây cũng là khoảng thời gian web đề cử truyện, thế nên hắn cũng không thể cập nhật linh tinh...

Ví dụ như trong vòng mấy ngày ngắn ngủi phải đăng đủ số chữ miễn phí, đưa chúng lên list danh sách truyện.

Nếu như không đăng đủ số chữ thì trang web sẽ không tiến hành đề cử truyện, như vậy thì số lượng người tiếp cận được tiểu thuyết này sẽ rất ít, thế thì không thể nào lên top được.

Tình hình đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phát triển sau này.

Thế nên, trong thời gian ra mắt sách mới, Dương Lỗi quyết định mỗi ngày cập nhật mười lăm ngàn chữ, sau đó tùy theo tình hình mà cập nhật nhiều hay ít.

Sau khi đăng tải chương xong, Dương Lỗi lại ngồi xuống bàn, bắt đầu gõ chữ ngày hôm nay!

Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ, Dương Lỗi đã gõ thêm được hơn mười ngàn chữ nữa. Lúc này, mẹ Dương đã trở về, chuẩn bị nấu cơm.

Dương Lỗi thấy thế thì từ bỏ suy nghĩ xuống lầu nấu cơm của mình, bắt đầu chuyên tâm gõ chữ.

Đến giờ ăn trưa, Dương Lỗi đã gõ được gần ba mươi ngàn từ!

Buổi chiều hắn lại tiếp tục lưu trữ bản thảo, gõ thêm được gần năm mươi ngàn chữ nữa.

Từ bảy giờ tối đến mười một giờ, hắn lại gõ thêm được bốn mươi ngàn từ.

Tổng cộng lại, trong ngày hôm nay, Dương Lỗi đã gõ được 120.000 từ!

“Phù! Nhiệm vụ hôm nay kết thúc!”

Dương Lỗi dừng tay, mở phần hậu trường tác giả, lúc này có 9 lượt lưu lại, 12 lượt ấn vào.

Theo ý kiến cá nhân của Dương Lỗi thì tiểu thuyết [Che trời] là một tác phẩm tiểu thuyết huyền huyễn kinh điển, thậm chí còn không thua kém tiểu thuyết top 1 trong bảng danh sách trên web Bác Đằng.

Nhưng tiểu thuyết mới được phát hành, không có mấy người chú ý tới.

Dương Lỗi cũng là tác giả mới, chưa có độc giả, thể nên chuyện này cũng là bình thường.

Trang web tiếng Trung Bác Đằng rất nghiêm khắc trong việc xét duyệt số liệu, có 12 người ấn mở [Che trời], trong đó có tận 9 người chọn lưu truyện này lại.

Đây là một tỉ lệ chuyển đổi rất cao.

Ba người khác có lẽ không phải là không thích truyện này, mà chỉ là cảm thấy số lượng từ quá ít nên không lưu lại.

Nhìn tỉ lệ chuyển đổi như thế này, Dương Lỗi cũng cảm thấy khá ổn.

Hắn lại nhìn khu bình luận một chút, lúc này mới chỉ có hai bình luận.

“Văn phong của tác giả không tệ.”

“Ôi trời, hôm qua tác giả vừa mới xuất bản truyện, hôm nay đã cập nhật hơn mười ngàn chữ rồi? Nhưng mà tôi thích.”

Dương Thiên nhấp vào ảnh đại diện của hai người này một chút, phát hiện cả hai đều là người dùng có trả phí.

Hắn không xem nữa, tiếp tục nhìn những quyển tiểu thuyết trong đầu.

Tất nhiên là hắn chỉ có thể đọc một lần, lần thứ hai thì muốn đọc hết phải lựa chọn đổi.

Nhưng những quyển tiểu thuyết đó đều rất hay, sau khi viết xong [Che trời], hắn cảm thấy mình có thể đối lấy bất cứ quyển nào.

Hắn nhìn giá trị danh vọng của mình một chút, lúc này đã biến thành 130.

“Xem ra giá trị danh vọng giống như mình hiểu.” Dương Lỗi nghĩ thầm.

Giá trị danh vọng chính là danh tiếng của hắn, khi hắn viết tiểu thuyết được người khác chú ý, mọi người biết đến tác giả là hắn thì cũng đồng nghĩa với việc danh tiếng của hắn được truyền ra ngoài.

...

Sau đó, Dương Lỗi tiếp tục đăng chương mới. Sang đến ngày thứ hai, hắn đã cập nhật hơn 15.000 chữ.

Lúc này, tỷ lệ ấn vào [Che trời] đã là 83, trong đó có 60 lượt lưu lại.

Nhưng mà vẫn không có tin tức ký kết nào được gửi đến cho hắn.

Nếu như trước đây viết tiểu thuyết thì Dương Lỗi có thể trực tiếp tới tìm biên tập, xin được ký kết.

Nhưng mà bây giờ hắn không làm thế được, chỉ có thể chờ đợi.

Hiện tại, [Che trời] đã đăng 30.000 chữ, lúc này nhóm biên tập viên của trang web tiếng Trung Bác Đằng chắc chắn sẽ đọc thử một chút, nếu cảm thấy có tiềm lực thì sẽ tìm đến hắn.

Đến khi hắn đăng tới 100.000 chữ mà không có tin tức ký kết, vậy thì cũng có nghĩa là không cần phải viết nữa.

Nếu không được ký kết thì trang web sẽ không đề cử truyện, nếu cứ tự thân vận động thì cho dù chất lượng tiểu thuyết không tệ thì cũng không thể thu được thành tích tốt.

...

Tiểu Ngư là một trong ba biên tập viên của trang web tiếng Trung Bác Đằng, phụ trách việc ký kết.

Lúc này, Tiểu Ngư cũng rất buồn bã.

Trang web tiếng Trung Bác Đằng tổ ba có một tổng biên tập, năm biên tập viên. Những biên tập viên như các cô đều có nhiệm vụ ký kết với tác giả, sau đó phụ trách những tác giả đó, và còn tìm kiếm những tác giả có tiềm lực để ký kết.

Cô làm việc ở đây hơn nửa năm rồi, nhưng biểu hiện vẫn hơi  kém.

Cô chỉ ký hợp đồng được với vài vị tác giả, nhưng trong số đó chỉ có hai người viết được tác phẩm chất lượng, nhưng tác phẩm cũng chỉ ở top trên 3000.

Hiệu suất làm việc như thế này phải nói là vô cùng thê thảm.

Bốn biên tập viên khác của tổ ba, mỗi người đều ký kết được với bảy tám tác giả có những tác phẩm nổi bật! Thậm chí, trong đó còn có hai người ký kết được với tác giả đại thần!

Mà những tác giả trong tay cô thì... hoàn toàn không thể nào nhìn nổi.

Khi mới làm công việc biên tập viên này, Tiểu Ngư tràn đầy lòng tin, cảm thấy mình nhất định có thể tìm ra tác giả đại thần, kết quả là hiện thực lại hung hăng tát lên mặt cô mấy cái.

Hiện giờ cô cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, liệu có phải cô không có mắt hay không? Đến một bộ tiểu thuyết hay cũng không thể nào nhìn nhận phán đoán ra được.

Tiểu Ngư khi mới vào nghề rất thích tìm kiếm trong mục truyện mới những tác giả có tiềm lực để ký kết, nhưng sau những lần thất bại liên tục thì cô cảm thấy hứng thú khai quật tác giả mới của mình càng lúc càng nhỏ.

Bởi vì bây giờ cô nghi ngờ nghiêm trọng về ánh mắt của mình, những tác giả mà cô ký kết đều không cho ra được tinh phẩm.

Đoán chừng qua vài tháng nữa cô sẽ bị cho thôi việc.

“Ồ, phần giới thiệu của truyện này đọc khá thú vị...”

Tiểu Ngư đang buồn chán thì đột nhiên nhìn thấy một quyển sách, chính là [Che trời].

Cô đọc phần giới thiệu một chút, lập tức bị nó hấp dẫn.

Sau đó, Tiểu Ngư ấn vào Chương 1 đọc thử.

[Che trời] bắt đầu bằng một cuộc họp lớp, sau đó mọi người đến Thái Sơn. Lúc này, nhóm người Diệp Phàm bị rơi vào một chiếc quan tài cổ, sau đó đi tới sao Hỏa.

Trên sao Hỏa lại có một ngôi chùa Đại Lôi Âm, bên trong có rất nhiều đồ vật tàn phá, nhìn giống như thần thoại trong truyền thuyết...

Sau khi đọc xong một chương này, hai mắt Tiểu Ngư sáng lên.

Cô cảm thấy tiểu thuyết này không tệ chút nào, cô đã bị nó hoàn toàn thu hút, trong lòng có một loại xúc động, muốn đọc tiếp xem diễn biến của nó như thế nào.

“Đây chắc chắn là một tác phẩm có tiềm lực!”

Sau khi đọc xong, Tiểu Ngư chuẩn bị ký kết với tác giả này. Nhưng mà cô bỗng nhiên lại cảm thấy hơi hoài nghi, lý do là bởi vì lúc trước cô cũng nhìn thấy tiềm lực của rất nhiều tác phẩm, hào hứng đi ký kết. Nhưng mà sau khi ký kết xong, cô lại phát hiện ra mắt nhìn của mình không được tốt cho lắm.

Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện thoáng qua một chút, Tiểu Ngư trực tiếp gửi tin nhắn xin ký kết.