Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sau khi hàn huyên một hồi, lúc này Dương Tiểu Đình mới hưng phấn nói: "Anh, chuyện này hay quá!"

Dương Lỗi cười nói: “Đây chỉ là một số gợi ý mà anh đưa ra dựa trên tiểu thuyết của em thôi. Em có thể viết ra trên máy tính xem người khác có thích không.”

“Truyện hay như vậy nhất định sẽ có người đọc.” Dương Tiểu Đình hưng phấn nói.

So ra thì tiểu thuyết cô viết quả thực có chút nhàm chán, nhưng sau khi Dương Lỗi sửa đổi một chút, thì toàn bộ câu chuyện đột nhiên có vẻ hay hơn rất nhiều.

Trong đầu cô đã xuất hiện rất nhiều tình tiết. Lúc này, cô nóng lòng muốn viết ra.

“Mẹ, sau này con viết tiểu thuyết, mẹ sẽ không nói con chứ?” Nhìn Trương Lan Mai, Dương Tiểu Đình cười nói.

Trương Lan Mai vờ giận nói: "Mẹ nói cái gì chứ? Anh con dạy con viết sách, vì vậy con nên viết cho tốt."

Nếu là trước đây, bà ấy nhất định cho rằng viết tiểu thuyết trên mạng không phải là một công việc thích hợp, nhưng bây giờ lấy ví dụ của Dương Lỗi, một tháng thậm chí kiếm được hơn 300.000 tệ, bà ấy nhất định sẽ không phản đối.

Sau này, nếu con gái mình viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền, thì điều đó chẳng phải tốt hơn là làm việc bán thời gian sao?

Xét cho cùng, viết tiểu thuyết có thể viết được ở bất cứ đâu, bất kể gió hay mưa, thì đều rất tự do.

Nói xong con gái mình, Trương Lan Mai lại nhìn Dương Lỗi, cười nói: "Tiểu Lỗi, làm phiền cháu rồi."

"Không có gì đâu thím." Dương Lỗi cười nói.

Hắn lại nhìn Dương Tiểu Đình, nói: "Tiểu Đình, anh còn một số ý tưởng, sau khi về nhà anh sẽ sắp xếp lại, rồi gửi qua KK cho em."

Nghe vậy, Dương Tiểu Đình mỉm cười, nói: "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì, em đã gọi anh là anh rồi." Dương Lỗi cười nói.

Hắn là con một trong nhà, thực sự coi Dương Tiểu Đình như em gái ruột của mình.

Mấy năm nay khi không ở nhà, mỗi khi Dương Tiểu Đình được nghỉ thì cô cũng đến nhà hắn quét dọn vệ sinh, còn giúp phơi chăn bông. Đã lâu không về nhà, căn nhà của hắn vẫn như trước.

Mình bị bệnh, nhà chú út không hề do dự lấy ra 200.000 tệ.

Trên thực tế, mức sống của nhà chú út cũng chỉ ở mức trung bình. Chú út và thím út đều làm việc trong nhà máy, lương cũng chẳng cao hơn là bao.

Dương Lỗi nói, trong lòng hắn vừa động, trong đầu liền hiện lên một cái giao diện.

[Giá trị danh vọng đã có: 809196]

[Che trời]: Đã đổi.

[Thế giới hoàn mỹ]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Thôn Phệ Tinh Không]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

……

[Hoa Thiên Cốt]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

Trong lòng Dương Lỗi vừa động, trực tiếp chọn đổi [Hoa Thiên Cốt].

Sau khi giao diện xuất hiện, thân thể của hắn lập tức khôi phục, đồng thời các phương diện thân thể và trí nhớ đều được tăng cường.

Hiện tại, khí lực của Dương Lỗi rất mạnh, đoán chừng đánh mấy người trưởng thành cường tráng căn bản không thành vấn đề.

Tuy nhiên, mặc dù có trí nhớ tốt nhưng Dương Lỗi lại không phải xem qua là nhớ.

Hắn đã đọc [Hoa Thiên Cốt], nhớ được cốt truyện chung, nhưng lại không nhớ rõ chi tiết cụ thể.

Mà sau khi xem miễn phí rồi, nếu muốn xem lại, thì chỉ có thể đổi lấy.

Hiện tại Dương Lỗi đã có hơn 800.000 giá trị danh vọng, rất dễ dàng dùng 10.000 đổi lấy [Hoa Thiên Cốt].

Sau khi về nhà, Dương Lỗi bắt đầu sắp xếp.

Cuốn tiểu thuyết [Hoa Thiên Cốt] có hơn 800.000 từ. Dương Lỗi tự đọc tiểu thuyết trong đầu, hắn đọc rất nhanh. Hơn mười phút đã đọc xong. Sau đó hắn bắt đầu sắp xếp, đánh dấu ra những phân đoạn phát triển của câu chuyện, quê hương của Hoa Thiên Cốt, tiến vào núi Thục, tiến vào núi Trường Lưu, bái Bạch Tử Họa làm sư phụ…

Đối với em gái của mình, Dương Lỗi vẫn rất có trách nhiệm. Hắn dành hơn một giờ đồng hồ để viết ra một dàn ý vô cùng chi tiết, sau đó gửi cho Dương Tiểu Đình.

"Viết cho tốt, chờ em viết được 100.000 chữ, anh sẽ đẩy chương cho em." Dương Lỗi nói.

Vài giây sau, Dương Tiểu Đình gửi đến rất nhiều biểu tượng cảm xúc, gì mà "Trên đời chỉ có anh trai tốt", "Anh trai vạn thọ vô biên", "Anh trai tốt nhất vũ trụ", "Anh trai muôn năm", cũng không biết cô tìm thấy mấy biểu tượng này ở đâu.

......

Ngày hôm sau, cả nhà Dương Lỗi lại đến nhà cô cả để trả tiền.

Nhà chú út ở thôn Dương Gia, chỉ cách hai bước chân, nhưng nhà cô cả thì xa hơn một chút.

Sau khi rời khỏi nhà cô cả, cả nhà Dương Lỗi về thẳng nhà.

“Cha, hiện tại cô út còn ở thành phố Hộ, hai tuần sau mới có thể về sao?” Dương Lỗi hỏi.

"Ừ, cô út con là ca sĩ, rất bận rộn." Dương Viễn Minh gật đầu.

Cô út của Dương Lỗi là Dương Tuyết Nhu, hiện tại là ca sĩ của Công ty Âm nhạc Hải Lam, thân phận có chút đặc biệt.

Chính vì vậy, gia đình cô út dành phần lớn thời gian ở thành phố Hộ.

Tuy nhiên, giá nhà đất trên thành phố Hộ rất cao, nên bọn họ phải sống trong ngôi nhà cho thuê.

Rất nhanh, gia đình Dương Lỗi đã về đến thôn Dương Gia.

“Tiểu Lỗi, cha và mẹ con ra ao cá đây.” Còn chưa vào đến cửa nhà, Dương Viễn Minh đã nói.

Nghe vậy, Dương Lỗi vội vàng nói: "Cha, mẹ, hiện tại con có thể kiếm được tiền rồi, cha mẹ không cần vất vả như vậy nữa! Tháng trước chỉ là mười ngày lương của con, tháng này nhất định sẽ cao hơn, có lẽ sau tháng này nhà ta sẽ có thể trả hết các khoản nợ.”

Lý do quan trọng nhất để hắn liều mạng viết sách như vậy là để cha mẹ mình không phải làm việc quá sức.

"Biết rồi." Dương Viễn Minh và Triệu Tố Lan đều mỉm cười, trong mắt họ hiện lên một tia nhẹ nhõm.

Con trai mình bây giờ thực sự có triển vọng.