Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chưởng quầy quét mắt, cười nói.

"Cửa hàng nhỏ này của ta già trẻ không gạt, cứ dựa theo giá thị trường sáu khối hạ phẩm linh thạch, về sau đạo hữu nếu còn có phù chú, đều có thể đến chỗ ta bán, mặc kệ bao nhiêu ta đều mua hết!”

Phù chú chuyên phòng ngự như Hộ Thân Phù, nhu cần vốn rất cao, nếu thuê một quầy hàng ở bên ngoài để bày bán, lúc thị trường tốt có thể bán được tám khối, thậm chí mười khối hạ phẩm linh thạch một tờ.

Chỉ là Thẩm Bình vì muốn an toàn ổn định, mới cố ý đến cửa hàng trong phường thị bán.

Lấy ra năm tờ đưa cho chưởng quầy.

Rời khỏi cửa hàng.

Bên trong túi trữ vật Thẩm Bình chẳng những không có nhiều linh thạch, ngược lại còn thiếu ba mươi khối hạ phẩm linh thạch, nguyên nhân là bởi vì hắn mua sáu mươi phần nguyên liệu chế tác Hộ Thân Phù, mỗi một phần tài liệu đều cần một khối hạ phẩm linh thạch, sau đó hắn lại đến cửa hàng khác, mua linh gạo, thịch và các nguyên liệu nấu ăn bồi bổ khác đủ dùng trong một tháng.

Túi trữ vật gần như đã chạm đáy, chỉ giữ lại linh thạch hàng ngày cần áp chế độc tính.

Ra khỏi cửa không đến nửa canh giờ, Thẩm Bình đã trở về, chủ yếu là vì số tiền đáng xấu hổ trong túi, nên cũng không dám đi dạo nhiều.

Đẩy cửa ra.

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng trên mặt thê tử, hắn cũng nở nụ cười, phụ thân Vương Vân ra ngoài một chuyến ngã xuống, điều này để lại bóng ma trong lòng nàng, cho nên nàng mới lo lắng thái quá về an của hắn.

Nhưng ngõ Hồng Liễu cách phường thị không quá xa, chỉ cần không lộ tiền ra ngoài, cẩn thận một chút, bình thường sẽ không đụng phải trộm cướp.

Huống hồ, tin tức thân thể hắn bị thương, mỗi ngày đều cần áp chế độc tính, tu vi trì trệ đã truyền khắp ngõ nhỏ xung quanh, đại đa số tu sĩ đều biết hắn là một tên quỷ nghèo, trên người không có tích góp gì, cho nên chặn đường cướp bóc hắn cũng chả có lợi ích gì.

Tối cùng ngày, thê tử đã nấu một bữa ăn phong phú.

"Phu quân mấy ngày nay mệt mỏi, phải tẩm bổ thêm mới được."

Vương Vân sắc mặt đỏ bừng, mới làm phụ nhân, mặc dù chuyện chăn gối làm hơi thường xuyên, nhưng sau khi nếm được mùi vị, nàng lại cảm thấy rất vui vẻ, chỉ là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến phu quân tu hành.

Thẩm Bình cười lấy ra một quyển sách từ trong túi đựng đồ ra.

"Vân nhi, đây là công pháp võ đạo, có tác dụng dưỡng sinh cường thân. Nàng không có linh căn nên chỉ có thể tu luyện công pháp phàm tục như vậy, nếu có thể đột phá Tiên Thiên, tương lai cũng có thể kéo dài tuổi thọ một chút."

Vương Vân gật đầu, tiếp nhận bí tịch công pháp, trong lòng không khỏi ảm đạm, không có linh căn không thể nào tu hành, hơn nữa sau năm mươi tuổi, dung mạo của nàng sẽ bắt đầu héo rũ, đến lúc đó phu quân sẽ không ân cần chăm sóc như vậy, nhưng cũng may tư chất phu quân bình thường, sợ rằng vô vọng với Trúc Cơ, có lẽ bọn họ còn có thể cùng nhau nắm tay đi hết cả đời.

Buổi tối.

Ăn xong bữa toàn những món bồi bổ, cả thể xác và tinh thần Thẩm Bình nên phấn chấn, liên tục đạt được kinh nghiệm phù đạo.

Nhưng qua một đêm này, hắn liền thay đổi kế hoạch, giảm mỗi ngày song tu năm lần xuống ba lần, mặc dù sẽ giảm bớt kinh nghiệm thu được, nhưng để không ảnh hưởng đến căn cơ tu đạo, hắn nhất định phải làm như vậy, hơn nữa trạng thái tinh thần thê tử cũng phải chú ý kĩ.

“Chờ ta tích góp đủ, nhất định phải mua một môn song tu bí thuật thích hợp để phụ trợ tu luyện!”

Trong lòng Thẩm Bình Thẩm tư.

Bàn tay vàng của hắn có liên quan đến song tu, như vậy bí thuật song tu chính là thứ cần thiết, có nó mới có thể không tổn hại đến máu huyết, khỏe mạnh bền vững đạt được kinh nghiệm.

Kế tiếp chế phù, song tu, áp chế độc tính.

Cuộc sống đầy đủ mà hạnh phúc.

Nhất là theo kinh nghiệm phù đạo không ngừng gia tăng, tỷ lệ thành công chế tác Hộ Thân Phù của hắn lại tăng lên, cơ hồ cứ hai phần tài liệu là có thể chế tạo thành công một tấm.

Mười ngày sau, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng.

Thẩm Bình mở cửa, nhìn thấy một vị tu sĩ xa lạ, trong lòng không khỏi cảnh giác.

"Thẩm đạo hữu, tại hạ là tu sĩ Hà Khâm vừa mới chuyển đến gần đây, cố ý tới cửa bái phỏng, đây là một chút tâm ý của tại hạ, mong đạo hữu tiếp nhận."

Nói xong, Hà tu sĩ đưa tới một bình ngọc tinh xảo.

Thẩm Bình nhìn lướt qua, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Hà đạo hữu là Đan Sư?”

Bên trong bình ngọc tinh xảo là Ngưng Khí Đan, loại đan dược này tuy cấp thấp, nhưng giá bán cũng không rẻ, hai khỏa hạ phẩm linh thạch một viên, bên trong bình ngọc đặt ba viên, giá trị sáu khỏa hạ phẩm linh thạch.

Chỉ đến cửa bái phỏng lễ, đã ra tay hào phóng như vậy?

Không thể nghi ngờ, Hà Khâm trước mắt có lẽ chính là luyện đan sư.

"Tại hạ đúng là Đan Sư, nhưng chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp."

Hà Khâm cười nói, trong giọng nói cũng mang theo một tia kiêu ngạo.

Tu tiên bách nghệ, đan khí phù chú.

Địa vị của Đan Sư cao hơn Khí Sư, Phù Sư và Trận Pháp Sư.