Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 20. Bình ổn phát triển và đi Thượng Hải

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày mùng 6 tháng 12, 12 giờ 05 phút.

Ô Thành xuất hiện sự kiện tai nạn giao thông lớn, cầu Tân Môn sập. Đây là một chuyện lớn xảy ra ở kiếp trước mà bây giờ hắn vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ.

Đêm hôm đó, hắn thì thầm nói với Tưởng Môn Thần: "Ngày sáu tháng mười hai, 12 giờ tối, dưới cầu Tân Môn. Tử đấu, không gặp không về. Ngày đó phong thuỷ tốt, lợi cho việc tang lễ, quàn linh cữu và mai táng."

Sau khi chuyện xảy ra, đừng nói là người ngoài, ngay cả Tô Văn Văn cũng dùng ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn hắn, dáng vẻ như muốn hỏi lại thôi.

Người tiếp quản Khoái Hoạt Lâm là Trương Vạn Bảo còn chạy tới hàn huyên vài câu, thấy Tô Bình Nam không có hứng thú mới yên tâm trở về kinh doanh.

Hết cách rồi, tất cả mọi người cho là đó là thủ đoạn của Tiểu Hồng Bào, quá kinh khủng. Càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là sự kiện này không một sơ hở. Như vậy thì ai mà chịu nổi chứ, ba mươi bảy cái mạng, lặng lẽ biến mất như thế.

Chuyện có tốt có xấu, chuyện tốt là Tô Bình Nam chỉnh đốn tiếp thu những sản nghiệp khác thì vô cùng thuận lợi, ký kết đống hợp đồng mới, nộp phí xe taxi khiến cho hắn đau đầu cũng được giải quyết dứt khoát, quá trình tiếp thu tòa cao ốc đã được đặt tên lại là Cẩm Tú Các cũng cực kỳ thuận lợi.

Chuyện xấu thì sao, chỉ là danh tiếng càng xấu hơn mà thôi, đương nhiên Tô Bình Nam không quan tâm tới mấy chuyện này, để cho thời gian qua đi, thanh giả tự thanh.

Lý Xương Hải cũng sợ, còn cố ý cho người đưa tặng một bức Cẩm Tú tiền trình, nghe nói do một vị đại sư nổi tiếng tự tay viết vẽ, Tô Bình Nam biết sang năm Hải Nam sẽ sập lớn, cũng không vội vã mà vẫn yên tâm phát triển, trong lúc nhất thời song phương đều gió êm sóng lặng.

Sau khi Lý Danh Nghĩa ra tù, cuộc sống càng căng thẳng hơn, nói là chính sách sai lầm nhưng tiền cũng lấy lại được.

Một ngươi hơn bốn mươi, sắp bước qua năm mươi, dựa vào kéo xích lô, thu phế liệu sống qua ngày, ngày tháng coi như bình bình ổn ổn, cũng không tệ lắm.

Tối hôm đó, Lý Danh Nghĩa về nhà một lần, bị con trai kéo tới một góc. Con trai vẻ mặt khẩn trương hỏi có phải hắn đắc tội đại nhân vật nào hay không, hắn cười khổ lắc đầu.

"Ta chỉ là một người thu phế liệu thì đắc tội ai được?"

Con trai Lý Đại Vĩ vẫn không che giấu được vẻ khẩn trương, nói hôm nay Tô Văn Văn tới nhà chúng ta, nói có việc tìm ngươi.

"Tô Văn Văn?" Lý Danh Nghĩa càng hồ đồ hơn, người này hắn chưa từng nghe nói tới.

Lý Đại Vĩ thần bí ghé sát vào tai cha mình, còn nhìn xung quanh một chút, mới hạ giọng: "Tiểu Hồng Bào vừa mới giết chết Tưởng Môn Thần, ngươi biết không?"

Lý Danh Nghĩa khẽ gật đầu, sau khi hắn ra tù, muốn không biết người này cũng khó. Là một trong số những người nổi tiếng nhất Ô Thành bây giờ.

"Tô Văn Văn chính là người của hắn, chắc chắn là Tiểu Hồng Bào tìm ngươi." Lý Đại Vĩ cảm thấy hẳn là cha mình làm gì bên ngoài rồi mà bản thân hắn còn không biết.

"Đông đông đông!" Cửa sắt cũ nát trong nhà bị gõ vang.

"Cha, ngươi đi cửa sau chạy đi, ta chết cũng sẽ không nói." Lý Đại Vĩ gấp.

Lý Danh Nghĩa lắc đầu, thằng ranh con này coi như mình không uổng công nuôi hắn. Trong đầu nhớ lại những chuyện gần đây mình làm, rất bình tĩnh lắc đầu, bình tĩnh nói với con trai: "Đi mở cửa."

Tô Bình Nam đã xuất hiện trước mặt hai cha con bọn họ, trong tay còn cầm theo hai bình Mao Đài, cười nói: "Bình Nam không phải ác khách, nghe nói lão gia tử thích uống rượu, cho nên ta đem hai bình Mao Đài nghe nói là năm 85 đến, muốn nhờ lão gia tử giúp Bình Nam uống một chút xem thật hay giả, miễn cho bị mấy tên tiểu tử đầu cơ trục lợi rượu lừa."

Tô Bình Nam cũng không chê, ngồi xếp bằng trên giường sưởi của nhà Lý Danh Nghĩa uống đến khuya.

Lúc đầu Lý Danh Nghĩa có chút mâu thuẫn, không dám nhận cành ô liu của Tô Bình Nam. Tô Bình Nam mặc dù nói chuyện đánh thẳng vào lòng nhưng lại đánh động được ông già bị hiện thực dọa sợ này.

"Lão gia tử, Bình Nam ta danh tiếng không tốt, nhưng đó là người khác đồn bậy. Giống như lão gia tử ngươi, không tham không cướp nhưng danh tiếng cũng đâu có tốt bao nhiêu?"

Nhấp một hớp rượu, Tô Bình Nam quan sát phản ứng của lão gia tử, hắn nói bóng nói gió cả buổi, phát hiện quả thật lão già này cũng được lắm. Tư tưởng quản lý và tài vụ rất tiên tiến. Cho nên Tô Bình Nam cũng chấp nhận tốn thêm chút nước bọt.

"Tương lai năng lượng của đồng tiên lớn đến mức vượt quá tưởng tượng của ngươi, ‘trượng nghĩa đa thị đồ cẩu bối’ (*), Bình Nam là người từ nông thôn quê mùa đi lên, tương lai sẽ không bạc đãi ngươi."

(*) Nguyên văn: “Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân”, là một câu nói nổi tiếng của thi nhân Tào Học Thuyên thời Minh, ý là người trọng nghĩa khí thường là dân chúng bình dân làm những công việc bình thường, còn người có tri thức lại hay làm những việc táng tận lương tâm, bất nghĩa.

Thấy Lý Minh hơi động lòng, Tô Bình Nam cũng cáo từ về trước. Lý Minh Nghĩa còn đắm chìm trong lời nói của Tô Bình Nam, Lý Đại Vĩ tiễn Tô Bình Nam ra, nhìn hai chiếc xe việt đã màu đen khí phái trước cửa với mấy người đàn ông Tô Văn Văn đứng đó, cảm thấy líu lưỡi vì Tô Bình Nam khí phái như thế, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn cho lão gia tử đi giúp hắn.

Sáng sớm ngày thứ hai, nhìn Lý Danh Nghĩa gọn gàng, mặc một bộ quần áo giặt đến trắng bệch xuất hiện ở cửa phòng làm việc, Tô Bình Nam ngửa mặt lên trời cười to, lập tức cầm chặt hai tay Lý Minh nghĩa.

"Văn phòng đã dọn xong từ hôm qua.”

Lý Minh nghĩa vừa bắt đầu, lập tức thể hiện ra kinh nghiệm phong phú. Tô Bình Nam cho mấy người Tô Văn Văn thay phiên về học tập, đặt nền móng cho tương lai của bọn họ.

Sắp xếp xong hết, Tô Bình Nam phát hiện mình cũng trở nên nhàn rỗi, không ưa nổi phương án của mấy nhà thiết kế ở Ô Thành đưa ra, trang trí trong Cẩm Tú Các là bước ngoặc quan trọng, có thể thành công ngay từ lần đầu hay không cực kỳ quan trọng, Tô Bình Nam dứt khoát đến Thượng Hải một lần. Dù sao bây giờ chỗ đó là nơi tụ tập nhân tài nhiều nhất đất nước.