Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Triệu Viên Viên đang tập trung ăn chiếc bánh kem, nhưng khi cô nhìn lên, thấy vẻ ngoài gọn gàng và sáng sủa của Trần Trứ.

Triệu Viên Viên sửng sốt một lúc, đột nhiên vui vẻ nói: “Anh Trần Trứ, anh đẹp trai hơn trước rất nhiều!”

Trần Trứ giật giật khóe miệng, nếu chỉ nhìn dáng vẻ, Triệu Viên Viên là một cô gái mũm mĩm, nhưng giọng nói lại giống một cô gái ngọt ngào, không biết đây có được coi là sự tương phản hay không.

“Chú Triệu, dì Lư.”

Vẫn giống như trước đây, Trần Trứ lịch sự chào vợ chồng Triệu Đông Hoa, sau đó gật đầu lịch sự với Triệu Viên Viên, rồi lặng lẽ ngồi cạnh mẹ Mao Hiểu Cầm.

Mao Hiểu Cầm nhìn đứa con trai duy nhất của mình, trên mặt tràn đầy ân cần và hài lòng: “Sao đấy, con qua đây vào lúc trưa có bị tắt đường không.”

“Cũng không đến mức mẹ ạ.”

Trần Trứ nhấp một ngụm trà nóng mẹ đưa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con ăn mấy miếng rồi rời đi. Con hẹn Hoàng Bách Hàm chơi điện tử, thư giãn một chút.”

Mao Hiểu Cầm biết rõ Hoàng Bách Hàm, cũng biết thằng bé đó là một đứa trẻ lương thiện, nên bà không lo lắng về việc chơi game sẽ ảnh hưởng đến thành tích của bọn chúng, thậm chí còn chủ động hỏi: “Hai đứa có tiền không? Có cần mẹ đưa cho một ít không?”

“Thật sự thì không đủ, mẹ cho con thêm 100 tệ nữa đi.”

“Được rồi! Nhưng tối nay hay đứa đừng có ăn quá nhiều đồ chiên ngập dầu mỡ đấy nhé.”

Bữa ăn tụ tập gia đình giữa những người bạn là một việc rất bình thường, Triệu Đông Hoa và Trần Bồi Tùng vừa ăn vừa nói chuyện công việc.

Mao Hiểu Cầm cũng bắt chuyện với mẹ của Triệu Viên Viên, Lư Xuân Lan. Hai người phụ nữ trung niên nói về con cái của họ, tình cờ cả hai đứa đều đang học cấp ba cuối cấp, nên bọn họ cứ thao thao bất tuyệt.

Trước đây Trần Trứ dùng bữa đều rất yên lặng, anh tạo cho người ta ấn tượng là người sống nội tâm và ít nói, nhưng bây giờ cũng rất vui vẻ tiếp tục làm một người tàng hình.

Triệu Viên Viên nói rất nhiều, lúc thì bảo XXX đang yêu đường ở trường, lúc thì nói XXX bị cô lập trong lớp. Thỉnh thoảng khi gấp đồ ăn, cô sẽ lén nhìn Trần Trứ.

Nhìn thấy cảnh tượng hài hòa như vậy, Triệu Đông Hoa không khỏi thở dài:

“Ông Trần, chúng ta quen nhau đã nhiều năm, hai đứa nhỏ cũng đã gặp nhau từ hồi cấp hai. Không nói thì thôi, chứ kể ra tôi thấy cũng thú vị, Trần Trứ nhà ông thì điềm tĩnh, con gái nhà tôi lại cởi mở, cảm giác giống như thanh mai trúc mã, ha ha ha…”

“Vãi, chú ơi đừng có làm thế!”

Trần Trứ thầm nghĩ, thanh mai trúc mã của của người khác đều có làn da trắng, xinh đẹp và chân dài. Dựa vào cái gì mà tới lượt anh thì lại là một em gái mập mạp cùng với giọng nói lolita trái ngược hoàn toàn, anh không muốn yêu đương với giọng nói của cô ấy.

Trần Trứ đang định nói gì đó, nhưng không ngờ Mao Hiểu Cầm còn sốt ruột hơn cả anh, bà ấy lập tức ngắt lời: “Ông Triệu! Ông nói linh tinh cái gì vậy, Trần Trứ và Viên Viên còn phải thi đại học đấy!”

Trần Trứ thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là mẹ ruột, chắc là mẹ anh cũng không muốn đối mặt với đứa con dâu mập mạp tròn trịa như thế.

Tuy nhiên, Trần Trứ cảm thấy ở lại đây không còn thích hợp nữa, nếu không thì trò đùa này sẽ càng này càng đi sâu, nên anh ăn vội vài miếng rồi đứng dậy cáo từ. Mao Hiểu Cầm cũng giúp anh giải thích lý do.

Không ngờ Triệu Viên Viên cũng đứng dậy: “Anh Trần Trứ, em có thể đi chơi game cùng với các anh được không?”

Ngay lúc Trần Trứ đang cố gắng tìm lý do để từ chối, Lư Xuân Lan đã mỉm cười và nói: “Đi đi, người lớn chúng ta nói chuyện, bọn trẻ cũng không thích nghe đâu.”

Trần Trứ: …

Sau khi rời khỏi phòng ăn, Trần Trứ đi xuống lầu tìm điện thoại công cộng gọi cho Hoàng Bách Hàm. Anh quyết định không muốn đi chơi một mình cùng với cô em gái mập mạp này.

“Đợi tôi làm xong đề thi môn Vật lý đã.”

Hoàng Bách Hàm trì hoãn thời gian.

“Tùy cậu.”

Trần Trứ cười nhạt: “Nhưng nữ sinh trung học ngây thơ 170 bên cạnh tôi chắc không thể chờ được đâu.”

“Hả?”

Hoàng Bách Hàm ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, sau đó tự tìm cho mình một lý do: “Còn có hai câu nữa thôi, đến tiết tự học buổi tối làm sau cũng được, dù sao bây giờ cũng không phải vội.”

Chỉ 20 phút sau, Hoàng Bách Hàm thở hổn hển xuất hiện trước mặt Trần Trứ.

Cậu ta trực tiếp lướt qua Triệu Viên Viên, bịt miệng, giả vờ nghiêm túc đến gần Trần Trứ: “Sao tôi không thấy nữ sinh trung học ngây thơ 170 vậy?”

“Thì là em ấy đó.”

Trần Trứ mím môi về phía Triệu Viên Viên.

“Đây mà là nữ sinh trung học ngây thơ 170 à?”

Hoàng Bách Hàm đột nhiên cảm thấy như mình bị lừa, vẻ mặt biến thành cái gif ông già trên tàu điện ngầm đang nhìn vào điện thoại di động của mình.

*Đây là từ gốc cho ai muốn biết vẻ mặt: 地铁老人看手机.gif

“Chính xác.”

Trần Trứ chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã nói: “Tôi đâu có nói 170** là chiều cao.”

**Theo hệ đo lường tại Việt Nam, 1 cân hay 1 ký tương đương với 1kg, nhưng bên Trung Quốc khác với Việt Nam, tại Trung Quốc 1 cân chỉ bằng 500gram (nửa ký), nên 170 ở đây có nghĩa là 170 cân = 85kg.