Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)

Chương 30. Xin chào mọi người, tôi là Trần Trứ của lớp 12A11 (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Không muốn!”

Du Huyền nhăn chiếc mũi đầy đặn và thanh tú: “Vào lớp 12A11 không có nghĩa là thành tích của cậu ta rất tốt. Kiểu người khiến mình ngưỡng mộ là những chàng trai lọt top 10 trong lớp, điểm số ít nhất cũng đủ vào được Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh!”

Lúc này lời tuyên thệ thi đại học đã hoàn thành, khung cảnh dần dần yên tĩnh lại.

Tào Kinh Quân, chủ nhiệm khối của lớp 12, bước lên sân khấu, chỉnh lại kính và nói: “Các bạn học sinh hãy bình tĩnh lại, bây giờ là lúc chúng ta tổng kết điểm số kỳ thi thử lần thứ nhất vừa kết thúc.”

“Độ khó của kỳ thi lần này rất cao, nhưng đây mới chính là trình độ tiêu chuẩn của kỳ thi đại học. Những vấn đề được đưa ra cũng phản ánh thái độ ôn tập, hiệu quả ôn tập và phương pháp ôn tập của mọi người…”

“Những học sinh thi không tốt cũng đừng nản lòng, còn ba tháng để các em điều chỉnh… Tất nhiên, cũng có một số học sinh có tâm lý vững vàng, càng đối mặt với kỳ thi lớn, bọn họ càng điềm tĩnh và thể hiện rất xuất sắc.”

“Ví dụ như Trần Trứ lớp 12A11. Tiếp theo, chúng tôi mời Trần Trứ lên sân khấu để nói về cách điều chỉnh tâm lý cho kỳ thi, cũng như kinh nghiệm ôn tập Ngữ văn của em ấy…”

Có thể vì cảm thấy Trần Trứ là người mới, lần đầu tiên bước lên sân khấu, vì để khiến các học sinh chú ý hơn, Tào Kinh Quân đã đặc biệt nói thêm:

“Thành tích trong kỳ thi thử lần thứ nhất đợt này của Trần Trứ là 654, hạng 8 của khối. Dựa theo thông lệ của những năm trước, số điểm này đủ đạt điểm chuẩn vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.”

“Ồ~”

Tiếng vỗ tay vốn thưa thớt bỗng trở nên to hơn một chút.

Do đó…

Do đó!

Du Huyền và Ngô Dư nhìn thấy chàng trai mà họ đang thảo luận nãy giờ đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Dưới cái nhìn của tất cả học sinh, giáo viên và lãnh đạo nhà trường, chàng trai đó bình tĩnh bước đến micro trên bục giảng.

“Xin chào mọi người, tôi là Trần Trứ học lớp 12A11.”

Vào ngày này, nắng không chói mắt, gió cũng không ồn, chàng trai nhẹ nhàng cúi đầu, như thể bày tỏ lòng biết ơn đối với tuổi trẻ của mình.

“Du Huyền, mình thấy điều ước hiện giờ của cậu khá linh đấy.”

Ngô Dư ngồi ở dưới sân khấu ngơ ngác hồi lâu, sau đó nói với giọng ngô nghê: “Cậu mau ước giúp tớ một điều ước đi. Ước tớ không làm mà có hưởng, không công vẫn nhận lộc, ngồi mát ăn bát vàng, một bước đi lên mây.”

Đôi mắt trong sáng và quyến rũ vốn có của Du Huyền lúc này như có ảo giác, cô phớt lờ yêu cầu của bạn thân, vô thức dùng răng cắn vào đôi môi đỏ mọng, rơi vào trạng thái suy nghĩ.

Sau đó, cô đột nhiên nói: “Tại sao cậu ta không mang bài mẫu khi phát biểu?”

 

“Phải ha, tại sao cậu ta lại không mang bài mẫu khi phát biểu?”

Không chỉ Du Huyền phát hiện ra vấn đề này mà cả chủ nhiệm khối Tào Kinh Quân và giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu trên khán đài cũng phát hiện ra vấn đề này.

“Tiêu rồi!”

Duẫn Uyến Thu lập tức nói: “Thằng nhóc Trần Trứ này bình thường trầm mặc ít nói, đi học trả lời câu hỏi cũng lắp ba lắp bắp. Hôm nay phát biểu trước mặt nhiều người như vậy, chắc nó căng thẳng đến mức quên mang theo bài mẫu.”

“Cái gì?”

Tào Kinh Quân nghe vậy hơi lo lắng: “Làm sao bây giờ? Mấy vị lãnh đạo trường đang ngồi ở phía trước, hay là chúng ta đưa bài mẫu của học sinh này cho nó đi.”

“Nhưng tôi cũng không biết thằng bé kia để bài đó ở đâu nữa.”

Duẫn Uyến Thu cũng bất giác gãi đầu.

Không phải Trần Trứ quên mang theo bài phát biểu, mà anh hoàn toàn không viết cái thứ đó làm gì. Đùa cái gì vậy, bảo học sinh cấp ba làm báo cáo, còn phải đưa trước bài văn mẫu ư?

Khi Trần Trứ lên khán đài, đầu tiên anh giới thiệu ngắn gọn về bản thân, sau đó theo thói quen vỗ nhẹ vào micro, phát ra âm thanh “cộc cộc” chói tai.

Tiếp theo, anh đưa micro lại gần, bình tĩnh điều chỉnh đến vị trí phù hợp nhất với chiều cao của mình rồi thản nhiên nhìn lướt một vòng sân trường, giọng nói vang vọng, câu chữ rõ ràng:

“Kính thưa các lãnh đạo, các vị khách, các đồng chí…e hèm…các bạn học sinh, chào buổi chiều!”

Nói xong, Trần Trứ bất giác dừng lại.

Quái lạ.

Tại sao không có tiếng vỗ tay?

Sau đó anh nhận ra đây chỉ là trường cấp ba,  anh không thể kén chọn, đòi hỏi cao.

Cho đến khi…

Trần Trứ đột nhiên phát hiện ra, không ngờ hiệu trưởng Hạ Dũng lại là người dẫn đầu trong việc vỗ tay. Nhìn thấy tư thế hơi rướn mông của ông ấy, thì ra ông ấy còn muốn đứng lên để vỗ tay.

Lúc này Trần Trứ mới tiếp tục nói cùng với vẻ hài lòng:

“Thật vinh dự cho em khi được đứng đây hôm nay và chia sẻ kinh nghiệm học Ngữ văn của mình với mọi người. Thật ra em cảm thấy môn Ngữ văn không hề khó, chủ yếu là phải nắm vững những điểm sau.”

“Đầu tiên, nắm chắc điểm mấu chốt, tăng cường tích lũy kiến thức cơ bản…”