Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Điểm số của con trai tôi không phải là công cụ để hai người so sánh.”

Mao Hiểu Cầm không còn vui nữa, giục ông Trần đi làm việc: “Mau đi hâm sữa đi, Trần Trứ đói nãy giờ rồi.”

“Lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ làm theo lời dặn dò!”

Ông Trần vui vẻ đi vào bếp, đợi cho đến lúc Trần Trứ cũng trở về phòng ngủ, Mao Hiểu Cầm mỉm cười cầm điện thoại cầm tay lên, đi ra ban công bấm số:

“Chị Trương, chào buổi tối. Thằng Hoàng nhà chị thi cử thế nào rồi? Trần Trứ ấy hả, lần này nó tiến bộ hơn một chút, hơn 650 điểm…”

Ngày hôm sau, thứ jai, Trần Trứ đến trường như thường lệ.

Vì kỳ thi tháng vừa kết thúc nên hai ngày tiếp theo giáo viên chỉ ngồi trên lớp nói chuyện về bài thi, những ngày đó dường như lại quay trở lại với cuộc sống năm cuối cấp ba.

Buồn chán, thiếu ngủ, gió thoảng hiu hiu và cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp luôn xuất hiện bất chợt trong một tiết tự học buổi tối nào đó.

Lý Kiến Minh vẫn quấy rối Tống Thời Vi mỗi ngày, nhưng hành vi của hắn kiềm chế hơn một chút, Trần Trứ cũng không quan tâm.

Phải đến tiết tự học buổi tối thứ Bảy, giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu mới đến và thông báo rằng “Buổi tuyên thệ kiêm tổng kết kỳ thi thử lần một” sẽ được tổ chức vào chiều mai, với tư cách là đại diện của học sinh cuối cấp ba, Đặng Thiến sẽ dẫn dắt mọi người tuyên thệ.

Trần Trứ cũng phải lên bục để chia sẻ kinh nghiệm học Ngữ văn của mình.

Điều này đã tạo ra một số sóng gió trong lớp, hóa ra trong lòng của giáo viên chủ nhiệm, Trần Trứ đã ngang hàng với Đặng Thiến?

Mưu Giai Văn quay đầu lại, nhìn Trần Trứ với một nụ cười dịu dàng, rồi lập tức nói với Tống Thời Vi: “Vi Vi, dạo gần đây Trần Trứ biểu hiện chăm chỉ như vậy, liệu có khi nào định tỏ tình với cậu không?”

Tống Thời Vi đang tập trung làm bài thì bị bạn cùng bàn ngắt dòng suy nghĩ, nhưng cô không tức giận, chỉ đưa tay vén mái tóc của mình ra sau tai, lập tức để lộ nhan sắc điên đảo chúng sinh.

Cô dường như không hiểu ý của Mưu Giai Văn và nhìn bạn cùng bàn của mình với vẻ bối rối.

“Cậu xem đi…”

Mưu Giai Văn giở từng ngón tay ra, nói: “Đứng ra bảo vệ cậu, đây là việc đầu tiên cậu ta làm cho cậu; Cắt tóc vì cậu, đây là để thay đổi hình ảnh của cậu ta trong mắt cậu; Nâng cao thành tích học tập vì cậu, hiện giờ cậu ta coi như có thể miễn cưỡng học chung một trường đại học với cậu; Ngay cả tính cách, mình cảm thấy cậu ta không còn hướng nội như trước đây nữa.”

Tống Thời Vi không ngờ rằng còn có thể tính toán như thế, chẳng lẽ tất cả những thay đổi tích cực của Trần Trứ đều là vì cô?

Nhưng cô không thích tranh cãi nên lại vùi đầu vào học tiếp.

“Này ~”

Mưu Giai Văn cũng không cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, ngược lại chống cằm, lặng lẽ thở dài: “Nếu có một chàng trai chịu thay đổi vì mình, đừng nói là Trần Trứ, cho dù có là Hoàng Bách Hàm, mình cũng đồng ý hẹn hò với cậu ta.”

Vì sắp được giải phóng, những suy nghĩ bị dồn nén và phủ bụi của đám con trai, con gái bắt đầu dần dần rã đông.

Ngày hôm sau là chủ nhật, thật ra nhà trường cũng quái lạ, để không ảnh hưởng đến các lớp học bình thường, buổi lễ tuyên thệ đã được ấn định vào chiều chủ nhật.

Mà đó cũng là thời gian nghỉ nửa ngày duy nhất mà học sinh trung học phổ thông có thể có trong tuần.

Khoảng 3 giờ, loa của trường bắt đầu kêu gọi mọi người tập trung ở sân chơi, nên hơn 500 học sinh cuối cấp vừa miễn cưỡng vừa bước xuống sân vừa chửi trường học ngu ngốc.

Mỗi lớp đứng cạnh nhau theo thứ tự như trong buổi tập thể dục vào giờ giải lao, nhưng không cần phải chừa khoảng cách lớn giống trong tập thể dục vào giờ giải lao, các lớp có thể nhìn rõ mặt các học sinh đối diện nhau.

Hạ Dũng, hiệu trưởng Trường thpt Chấp Tín, là người đầu tiên phát biểu. Ông sải bước tới micro, giơ tờ giấy A4 lên và nói lớn:

“Thầy cô và các em học sinh thân mến, mùa xuân đã về và vạn vật đang khởi sắc. Trên sân trường sôi động này, chúng ta tổ chức buổi lễ tuyên thệ kiêm buổi tổng kết kỳ thi thử lần thứ nhất…”

Ban đầu, các học sinh dưới khán đài có chút tò mò, nhưng ngay sau đó sự hứng thú của họ đã bị bài phát biểu dài dòng này đánh mất, tất cả đều thì thầm và trò chuyện với nhau.

Lúc này, một nữ sinh lớp 12A1 đột nhiên vỗ vai một nữ sinh khác bên cạnh: “Du Huyền, nam sinh ở lớp bên cạnh kia trông hơi quen, phải không?”

 

“Ai?”

Du Huyền quay đầu lại, để lộ xương quai xanh quyến rũ dưới bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, nhìn về hướng tầm mắt của bạn mình.

Động thái đột ngột này khiến tất cả các nam sinh gần đó đang nhìn trộm cô phải thay đổi hướng nhìn, nghiêm túc lắng nghe bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường.

“Chính là cái người mà hôm đó cậu nói bớt dây vào, lo mà ôn tập để thi vào trường đại học bình thường ấy.”