Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trần Trứ đang đứng ở góc bàn. Những giáo viên trung niên cốt cán này không chỉ biết giữ gìn sức khỏe mà còn quen với việc xem học sinh như không khí.

Sau khi tất cả thủ tục hoàn thành, Duẫn Uyến Thu ho nhẹ một tiếng: “Trần Trứ, lần này điểm Ngữ văn của em đã tiến bộ rất nhiều. Một số giáo viên Ngữ văn trong lớp cảm thấy khó tin, nhưng họ cũng không biết tại sao.”

Nói tới đây, bà ấy bỗng nhiên cũng mỉm cười: “Cũng may là môn Ngữ văn, nếu đổi lại là Toán, Lý, Hóa, ai cũng sẽ nghĩ rằng em gian lận.”

Trần Trứ chề môi: “Cô à, em không hề gian lận.”

Cho dù bản thân anh trọng sinh, nhưng những kiến thức trong đầu đều là do anh tích lũy mà ra, làm sao có thể gọi là gian lận được?

“Tất nhiên là tôi biết!”

Không ngờ Duẫn Uyến Thu lại tin tưởng Trần Trứ hơn cả bản thân Trần Trứ, bà ấy nói với giọng chắc chắn: “Tôi làm giáo viên chủ nhiệm của em trong ba năm, làm sao có thể không hiểu tính cách của em? Tôi chỉ muốn hỏi em đã dùng cách gì để nâng cao điểm môn Ngữ văn vậy, em có thể chia sẻ cho các bạn cùng lớp trong buổi tuyên thệ được không?”

“Cái gì?”

Trần Trứ cảm giác ý trong lời nói của giáo viên chủ nhiệm có khá nhiều tầng lớp, bản thân anh không kịp phản ứng lại.

“À, ý của tôi là…”

Duẫn Uyến Thu lại cầm cốc giữ nhiệt lên, uống một ngụm rồi thoải mái nói: “Chủ nhật tuần sau sẽ tổ chức buổi tuyên thệ, trường dự định sẽ tổ chức một cuộc họp tổng kết kỳ thi thử lần một. Tôi định mời em lên phát biểu, chủ yếu là nói về kinh nghiệm tiến bộ của môn Ngữ văn.”

Trần Trứ sửng sốt: “Không phải chỉ những ai ở top 10 mới có thể đứng trên bục chia sẻ kinh nghiệm sao?”

Trước đây, điểm của Trần Trứ rơi vào khoảng top 20 toàn khối, tệ thì cũng không tệ, nhưng chắc chắn không đến lượt anh đưa ra lời khuyên trước mặt mọi người.

Lần này Duẫn Uyến Thu không nói gì, bà ấy đưa bảng xếp hạng thành tích của kỳ thi thử lần một cho Trần Trứ.

Trần Trứ: Tổng điểm là 654, đứng thứ 4 trong lớp và thứ 8 trong khối.

Người đứng thứ 1 trong lớp là lớp trưởng Đặng Thiến, một nữ sinh gầy gò nhỏ con.

Thật ra Đặng Thiến vốn dĩ được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, cô ấy thậm chí còn vượt qua vòng đánh giá của cả hai trường này, nhưng cô ấy không hài lòng với chuyên ngành mà mình được tiến cử, nên đã từ chối lời tiến cự và dự định tự mình đi thi.

Trong ấn tượng của anh, cuối cùng cô ấy đậu vào trường đại học Thanh Hoa.

Người đứng thứ 2 trong lớp là Khang Lương Tùng, lớp phó học tập. Người đứng thứ 3 trong lớp là Tống Thời Vi, và người đứng thứ 4 trong lớp chính là anh, Trần Trứ.

Trần Trứ còn muốn xem thử thứ hạng của Hoàng Bách Hàm, kết quả tên này chắc nằm ngoài top 15 trong lớp, vì anh lướt sơ qua nhưng không tìm thấy.

“Không ngờ sắp tốt nghiệp rồi, mà mình cũng có thể trở thành người nối tiếng một lần trong lớp.”

Trần Trứ thầm nghĩ trong lòng.

Tại các trường cấp ba bình thường, có một số tiêu chuẩn để đánh giá là “người nổi tiếng”:

Kiểu thứ nhất là thành tích cực kỳ, cực kỳ giỏi, giỏi đến mức tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều biết đến. Việc này chỉ có một số học sinh xuất sắc thường xuyên đứng trên bục để chia sẻ kinh nghiệm học tập mới có thể làm được;

Kiểu thứ hai là những người gia đình giàu có, hoặc biết chơi một hai loại nhạc cụ, hoặc hát rất hay… Nếu mở rộng phạm vi ra một chút, Lý Kiến Minh chắc cũng được coi là người nổi tiếng.

Bởi vì cả trường đều biết chuyện hắn đeo bám dai dẳng Tống Thời Vi.

Nên mới bảo, người nổi tiếng ở trường học không hẳn là những người gặt hái thành công nhất định trong tương lai, mà cũng có thể là những người sở hữu những đặc điểm được nhiều người biết tới trong trường vào khoảng thời gian học cấp ba.

Thấy Trần Trứ im lặng, giáo viên chủ nhiệm Duẫn Uyến Thu, người tưởng rằng mình biết rất rõ “cậu nam sinh sống nội tâm và lương thiện này”, cứ nghĩ Trần Trứ đang lo sợ và nhát trước đám đông, nên đã dịu dàng an ủi: “Em không cần phải cảm thấy gánh nặng về tâm lý gì hết, chỉ là đứng trên bục giảng kể về kinh nghiệm học tập với các bạn thôi mà.”

Trần Trứ liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm với ánh mắt kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ bà ấy ít nhiều cũng hơi xem thường anh. Anh đã từng nhiều lần báo cáo trong các đại hội quy mô ngành cấp tỉnh, sao anh phải cảm thấy gánh nặng về tâm lý trước việc chém gió với các học sinh cấp ba chứ.

Duẫn Uyến Thu gọi Trần Trứ đến đây chủ yếu là vì vấn đề này, nói xong thì định dẫn anh quay trở về lớp.

Nhưng Trần Trứ vừa đi tới cửa văn phòng, đột nhiên nghe thấy Duẫn Uyến Thu ở phía sau gọi với: “Chờ đã…”

Trần Trứ xoay người lại.

“Nếu như môn Ngữ văn của em tiến bộ nhiều như vậy, liệu môn tiếng Anh của em có thể…”

Khuôn mặt nghiêm nghị và đoan trang thường ngày của Duẫn Uyến Thu bỗng nhiên xuất hiện trạng thái hào hứng, thậm chí còn chất chứa sự chờ đợi giống như những con ruồi “xoa tay” trước bữa ăn ngon, Trần Trứ lập tức hiểu ý bà ấy.