Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)

Chương 1. Không thể bỏ được phản ứng cơ bắp

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

11 giờ đêm, Trần Trứ - người vừa kết thúc giờ làm thêm ở văn phòng - lái chiếc xe Nissan Đông Phong đã qua sử dụng về nhà.

Buổi đêm của thành phố Quảng Đông vẫn rất sôi động. Xe cộ qua lại không ngừng trên đường, vành đai trong giống như một dải ruy băng bay lượn, chiếu rọi sự thịnh vượng và lộng lẫy của đô thị loại 1.

“Phù…”

Trần Trứ mở hé cửa sổ, để cơn gió lạnh đêm khuya có thể giúp cho đầu óc của anh tỉnh táo lại đôi chút. Anh vừa xoay vô lăng vừa suy nghĩ về những câu từ trong bản công văn mình vừa viết xong.

Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Trần Trứ nhìn màn hình điện thoại di động đang phát sáng, khựng lại ba giây, sau đó đeo tai nghe Bluetooth lên, trả lời: “Chào buổi tối~”

Anh không che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói.

“Trần Trứ, em có chuyện muốn bàn với anh…”

Đầu đây bên kia là một cô gái, đáng tiếc cô không cảm nhận được sự mệt mỏi đã được thể hiện ra ngoài của Trần Trứ, chỉ quan tâm đến bản thân và nói: “Hôm nay em nhận được tin nhắn, nghe nói Cục Công nghiệp và Công nghệ thông tin của quận Thiên Hòa muốn tuyển sinh viên mới ra trường khóa này. Anh có thể đánh tiếng, đề xuất em trai em qua đó được không?”

Trong lòng Trần Trứ cảm thấy hơi thất vọng vì bị phớt lờ.

Anh không hề biểu hiện ra ngoài, giọng điệu vẫn bình tĩnh và ôn hòa: “Hiện giờ ai mà muốn vào biên chế đều phải thi cả, điều này em biết mà.” 

“Em biết.” 

Cô gái hơi cao giọng: “Đó là đối với những người không có quan hệ, còn anh là lãnh đạo đối đáp của Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin của tỉnh, bên huyện cũng phải nể mặt anh chứ? Chỉ có một đứa em trai này thôi. Nếu như chúng ta kết hôn rồi, nó cũng là em trai của anh. Dù thế nào, anh cũng phải giúp em việc này.”

Trần Trứ trầm mặc một lát, thật ra anh rất muốn nói cho cô gái này biết:

Thứ nhất, Cục Công nghiệp và Công nghệ thông tin của quận không phải do anh mở ra, để mà ai muốn vào thì vào.

Thứ hai, chính sách quốc gia là tất cả mọi người muốn vào đều phải thi. Có biết chính sách quốc gia nghĩa là gì không? Đó là thứ có thể đánh tiếng là lay chuyển được sao?

Thứ ba, anh không muốn phàn nàn về trình độ tố chất của đứa em trai cô, liệu nó có thể xem hiểu nội dung tranh luận không?

Điều quan trọng nhất là anh và cô chỉ đang xem mắt, còn lâu mới kết hôn, vậy mà bây giờ đã muốn lợi dụng mối quan hệ của anh để đỡ đần cho em trai mình?

Nhưng khi lời nói ra khỏi môi anh, chúng lại biến thành những lời đề nghị nhẹ nhàng: “Nếu em trai em thực sự muốn theo đuổi con đường làm quan, anh đề nghị nên đăng ký một lớp học trước. Đúng lúc văn phòng bọn anh có một cậu trai vừa mới thi vào, anh có thể nhờ cậu ta chia sẻ một ít kinh nghiệm thi cử…”

“Không được!”

Cô gái thẳng thừng từ chối: “Đăng ký học thì cần phải thức khuya đọc sách. Em trai em từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ. Anh cứ khước từ như vậy có phải là không muốn giúp không?”

Lúc này, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói: “Chị, anh ta không muốn giúp thì thôi, chúng ta cần gì phải cầu xin anh ta, rõ ràng anh ta là thế mà…”

Câu nói này giống như một sợi kíp nổ, ngay lập tức đốt cháy cảm xúc của cô gái.

“Trần Trứ, người ngoài thấy anh là một phó phòng gọn gàng, sáng sủa của một bộ phận trực thuộc tỉnh, nhưng tình hình thực tế ra sao lẽ nào bản thân anh không rõ?”

“Anh chỉ là một gã đàn ông lái chiếc ô tô trị giá mấy chục vạn tệ, vay căn nhà trị giá mấy trăm vạn tệ, lương chưa đến hai vạn tệ và vẫn chưa lập gia đình ở tuổi ngoài ba mươi.”

“Lúc đầu tôi đồng ý gặp gỡ anh là vì tôi cảm thấy chức vị của anh có thể giúp đỡ cho em trai tôi, giờ đây ngay cả một việc cỏn con thế này mà cũng thoái thác, vậy thì tôi xem mắt với anh làm cái quái gì nữa chứ!” 

“Tút, tút, tút…”

Sau khi bộc lộ sự bất mãn, cô gái trực tiếp cúp điện thoại. Càng bởi vì hầu hết đều là sự thật, nên Trần Trứ không có lời nào để đáp trả.

“Tôi thực sự tệ đến thế sao?”

Lồng ngực của Trần Trứ đột nhiên hơi nghẹn lại.

Khi còn đi học, điểm số của anh khá tốt. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh thi đậu vào trường đại học dự án 985 tên là Đại học Công nghệ Hoa Nam. Sau khi tốt nghiệp với bằng cử nhân và thạc sĩ, anh lại thi cấp tỉnh để vào trong biên chế và từng bước lên chính quy trong sáu năm.

Lúc đó, tình cờ anh có cơ hội xuống một thành phố cấp địa khu để giữ chức và hỗ trợ xóa đói giảm nghèo. Ba năm sau trở về đơn vị ban đầu, anh thuận lợi được công bố trở thành phó phòng.

Phó phòng tuy không có thực quyền, nhưng thực chất là một cán bộ cấp phó. Nếu đạt đến chức vụ này trước khi ba mươi lăm tuổi, khi ra ngoài mở cuộc họp, mọi người sẽ khen ngợi anh là “lãnh đạo trẻ tuổi”.


Chương sau