Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 119. Đạo tặc lớn mật!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khung Lư kỳ thực chính là một căn nhà gỗ rất đơn giản, nếu là so với thân phận của Hoàng đế, thậm chí có thể nói là đơn sơ. Chỉ là mấy gian phòng gỗ nhỏ không hề bắt mắt, bên ngoài cũng không phải là trồng hoa cỏ mà là mấy hàng dưa chuột đậu giác. Phòng cũng không cao to, so với kiến trúc của Thái Cực cung khổng lồ thì quả thực khó coi. Có một ít dây leo tường gỗ màu xanh bò đến nóc nhà, nhưng không ra hoa, không biết gọi tên là gì.

Ghé sát vào cửa sổ là một cái giường đất, dường như để Hoàng đế ngồi trước bàn sách xử lý việc triều chính là một việc khó. Bất luận là Thái Cực cung, Đông Noãn các hay là Khung Lư này, giường đất liền trở thành vật mang tính tiêu chí trong ngự thư phòng. Nhưng lò đất ghé sát cửa sổ, đến lúc mệt mỏi, ngồi trên giường dựa vào đệm mềm tận hưởng cảnh sắc bên ngoài lại cũng là một việc rất thích ý.

Nhưng chính là nơi đơn sơ như thế này lại là trung tâm của đế quốc rộng lớn không chút nghi ngờ. Mùa hè hàng năm, Hoàng đế đều chuyển đến đây để xử lý việc triều chính. Cũng không biết có bao nhiêu chính lệnh được đưa ra từ nơi này, có bao nhiêu tấu chương đưa vào đây. Lần trước lúc Phương Giải đến Khung Lư đã từng cẩn thận nhìn trộm một cái, tấu chương trên bàn thấp lò đất xếp chồng lên nhau cao bằng nửa người. Hơn nữa đây nhiều nhất cũng chính là tấu chương của một ngày, Phương Giải khó mà tưởng tượng được ngày qua ngày xem tấu chương sẽ là một việc khiến người ta đau đầu vô cùng.

Nhưng sự hiểu biết của Hoàng đế đối với đế quốc rộng lớn này đều từ những phần tấu chương mà có.

Có những lúc Phương Giải sẽ nghĩ, nếu trong những tấu chương đó có một nửa là những tin tức giả dối, thì vị Hoàng đế này cho dù có anh minh đến đâu, chỉ e cũng rất khó trở thành minh quân để dân chúng khen ngợi. Nếu hắn nói ý nghĩ này với Hoàng đế, nhất định sẽ chọc cười Hoàng đế. Sau đó Hoàng đế sẽ rất nghiêm túc nói với hắn, mỗi ngày đều xem nhiều tấu chương như vậy có lẽ thực sự có một nửa số người đang nói dối.

Mộ vị Hoàng đế đủ tư cách, trước tiên phải làm được chính là việc phân biệt được những gì trong tấu chương là thật, những gì là biên tạo ra.

Còn phải từ sau những lời nói dối mà nhìn ra được chân tướng.

Muốn trở thành một Hoàng đế thánh minh trong miệng người dân, đâu phải là một việc đơn giản dễ dàng? Quan lại địa phương bên dưới, sáu bảy phần mười đều là báo cáo chuyện vui chứ không báo cáo chuyện xấu, e sợ một bản tấu chương nói sự thật sẽ hủy hoại tiền đồ làmcủa mình, nhưng chỉ cần thực sự đi đánh giá, vẫn có thể từ trong tấu chương của bọn họ hoặc là so sánh với tấu chương của những người khác mà phát hiện ra sự thật.

Ví dụ có một vài huyện bị thủy tai, vì sợ triều đình trách tội bình thường xây dựng cải tạo đê điều không tốt nên huyện lệnh luôn luôn nghĩ cách giấu diếm bên trên, sau đó cố gắng hết sức nghĩ cách cứu trị nạn dân để tránh làm cho sự việc trở nên quá huyên náo. Nhưng trước đó việc Thiên Hữu Hoàng đế làm sau khi đăng cơ đã khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi, chính là để cho những quan lại địa phương đó không dám bao che cho nhau. Nhưng cho dù là thế, những tấu chương đó được trình lên cũng không có nhiều việc cực kỳ chính xác.

Quan lại địa phương và quan ở kinh thành không giống nhau, quan lại ở kinh thành có sáu bảy phần mười không có thực quyền trong tay, hàng ngày đến nha môn chuẩn bị báo cáo, làm xong chút việc trong tay vẫn có không ít thời gian nhàn rỗi không có việc gì làm. Quan lại địa phương nếu thực muốn để mình quản lý tốt, cho dù là hai mươi tư tiếng không ngủ cũng không làm hết việc.

Những người càng có bản lĩnh, quản lý một nơi cũng sẽ có sơ xuất.

Cho nên, trong tấu chương viết thêm một số việc khiến bệ hạ vui vẻ, viết ít đi một số việc khiến bệ hạ lo lắng, thói quen này lại không phải là chỉ có Đại Tùy mới có.

Các triều đại thay đổi, đại để đều là như thế.

Lúc Phương Giải đi đến bên ngoài căn phòng gỗ, nói với Phi Ngư Bào đứng canh ngoài cửa là Bệ hạ triệu kiến hắn. Tên Phi Ngư Bào đó quay người đi vào bẩm báo, đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng nói một câu. Bỉnh bút Thái giám Tô Bất Úy đứng ngoài cửa hầu hạ ừ một tiếng, xoay người đi vào phòng xin chỉ thị Hoàng đế.

- Để hắn đợi một chút.

Hoàng đế cũng không ngẩng đầu, tay nhấc bút son phê chỉ thì gì đó trên một bản tấu chương:

- Nước sông Giang Nam Hoài vừa mới vào mùa hạ đã bắt đầu không yên ổn rồi, năm ngoái trẫm cử người giám sát sửa chữa đê điều, một năm rồi mà đê lớn vẫn chưa xây xong... Nếu không coi trọng, nói không chừng sẽ chết không ít người. Quận thủ Hoài Dương Đỗ Vô Muội rất hiếm khi nói láo, y nói đê điều không ổn định thì chắc chắn là không ổn định. Hoài thủy mấy ngàn dặm, nếu thực loạn thì khó mà tưởng tượng được bao nhiêu dân chúng không có nhà để về.

Tô Bất Úy cúi đầu nói:

- Vậy nô tài để hắn đợi ở ngoài một lúc.

- Ừ.

Hoàng đế ừ một tiếng, lại ngẩng đầu dặn dò:

- Đi gọi Hộ bộ Thượng Thư Trương Triều Xung, Công bộ Thượng Thư Lưu Nhân Tĩnh đến đây, lập tức.

- Vâng.

Tô Bất Úy khom người lui ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đi ra khỏi cửa, Tô Bất Úy thấy thiếu niên đứng bên ngoài đang có chút lo lắng, khóe môi y mang theo ý áy náy cười cười nói:

- Ngươi đợi ở bên ngoài một lúc, Bệ hạ đang xử lý việc triều chính... Giang Hoài hình như có lũ lụt, đợi Bệ hạ triệu kiến xong hai vị Thượng Thư đại nhân của Lư Bộ và Công Bộ thì sẽ gặp ngươi.

- Đa tạ công công.

Phương Giải ôm quyền cảm ơn.

Tô Bất Úy gật đầu mỉm cười, lúc đi qua người Phương Giải lại dừng lại thấp giọng nói:

- Ngươi có thể đến bên khu rừng kia nghỉ ngơi một chút, chỉ là đừng đi lung tung. Một lát Bệ hạ xử lý xong việc của Giang Nam, ta sẽ đi tìm ngươi.

- Đa tạ.

Phương Giải lại ôm quyền thi lễ, nhìn nhìn góc sân nói:

- Tôi sẽ đứng ở đằng kia, không dám tự ý đi quá xa. Trong Sướng Xuân Viên có nhiều quý nhân, ngộ nhỡ va chạm thì không tốt.

Tô Bất Úy tán dương nhìn Phương Giải một cái, sau đó vội vàng rời đi.

Phương Giải đi đến góc tiểu viện, nhìn bốn phía không có người chú ý đến mình lập tức chui vào sau một khối giả sơn ngồi xuống. Cả ngày mới ăn chút đồ vào buổi sáng sớm, bây giờ sớm đã đói đến mức bụng dính với lưng. Nếu đứng ở bên ngoài như thế, hắn thực sợ mình sẽ không kìm được mà run rẩy toàn thân. Hắn thân là thám báo, chịu đói kỳ thực không phải là việc kỳ quái gì, cả ngày không ăn gì đối với hắn mà nói cũng không phải là không chịu được, nhưng đây không phải là Phan Cố, ở đây hắn phải luôn luôn đứng một cách cung kính.

Có thể tìm một chỗ để nghỉ ngơi, cớ sao không làm chứ.

Không gian phía sau giả sơn thạch không lớn. Dựa sát vào tường hoa, Phương Giải ngồi xuống tảng đá, nghe tiếng sôi ùng ục trong bụng càng ngày càng dữ dội, bất đắc dĩ thở dài. Dù sao Hoàng đế cũng không tìm hắn trong một chốc một lát, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt dựa vào tảng đã nghỉ ngơi dưỡng thần. Đại khái sau nửa giờ, Phương Giải nghe thấy tiếng bước chân vang lên, hắn thuận theo khe hở của giả sơn nhìn ra, liền thấy Tô Bất Úy dẫn hai vị mặc quan phục màu tím bước nhanh đến.

Hắn nhìn thấy Tô Bất Úy nhìn về phía mình một cái, nhìn như tùy ý nhưng Phương Giải lại cảm thấy mình cho dù là ở sau hòn giả sơn cũng không trốn được ánh mắt của tên hoạn quan đó.

Đợi ba người Tô Bất Úy vào phòng gỗ, Phương Giải lại dựa vào tảng đá ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nhàm chán ngồi đây rất lâu, đến tận lúc trời tối hắn cũng không thấy Tô Bất Úy tìm đến. Tiếng kêu ùng ục trong bụng càng ngày càng vang dội, Phương Giải không kìm được thở dài một tiếng, tự nhủ cũng không biết phải đợi bao lâu.

Trong căn phòng gỗ đã lên đèn, có thể nhìn thấy bóng dáng cảu Hoàng đế trong phòng in lên vách tường. Phương Giải không kìm được cảm thán, Hoàng đế đã ngồi ở chỗ đó ít nhất bốn năm tiếng không di chuyển, cũng đủ mệt đấy.

Hắn nhìn trái nhìn phải một chút, thấy đám Phi Ngư Bào đang canh giữ bên ngoài viện tử không nhìn về phía mình. Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là không kìm được, từ phía sau tảng đá lặng lẽ giơ tay ra, sờ soạng một lúc tìm được một quả dưa chuột, xoa xao loạn lên ở trên quần áo, cố gắng không phát ra âm thanh bắt đầu ăn.

Sau khi một quả dưa chuột vào trong bụng, ngược lại lại càng đói.

Sau khi ăn xong, hắn nhẹ nhàng thò ra nửa người tiếp tục sờ soạng. Nhờ ánh trăng yếu ớt, một hơi hái liền ba bốn quả ôm vào lòng.

Vừa định ăn, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hắn giật mình, vội vàng nhét dưa chuột vào trong áo. Vừa giấu xong liền nghe thấy bên ngoài tiếng của Tô Bất Úy vang lên:

- Phương Giải, Bệ hạ cho ngươi vào.

Phương Giải dùng tốc độ nhanh nhất để nuốt miếng dưa chuột ở trong miệng xuống, sửa sang một chút y phục xong từ sau hòn giả sơn chui ra. Hắn nói với Tô Bất Úy giọng điệu áy náy:

- Ty chức lại ngủ mất, xin công công đừng trách.

Tô Bất Úy như cười như không nhìn Phương Giải một cái, ý cười trên khóe miệng có chút cổ quái. Phương Giải không hiểu, nhưng lại biết ý cười này tuyệt đối không có ác ý gì.

Đi theo sau Tô Bất Úy, sau khi vào cửa Phương Giải thi lễ nói:

- Đội phó Thám báo Phương Giải, khấu kiến Bệ hạ.

- Đứng dậy đi, trẫm bận xử lý chút việc triều chính khiến ngươi đợi bên ngoài lâu. Lại đây, trẫm có việc hỏi ngươi.

Phương Giải đứng dậy, hơi nghiêng người đi vào trong phòng. Sau đó thi lễ với hai vị đại nhân vẫn còn chưa rời đi, lúc hắn khom người phát hiện chân hai vị đại nhân đều đang hơi run.

Cũng là đang đói mà.

Phương Giải cười thầm trong bụng, tự nhủ các ngươi còn không có dưa chuột mà ăn.

Hoàng đế cầm một tờ giấy từ trên chiếc bàn thấp, đưa cho Phương Giải nói:

- Đây là đề thi toán năm nay của Diễn Vũ Viện, trẫm cố ý lấy một tờ từ Chu Viện trưởng. Đây chỉ là một câu trong đề thi, ngươi xem xem giải như thế nào?

Hóa ra Hoàng đế vẫn muốn khảo cứu mình.

Phương Giải dùng hai tay nhận đề, mượn ánh đèn để nhìn.

Ban đêm lên đèn, có mười ngọn nến. Đầu tiên châm một ngọn, sau khi cháy hết lại châm ngọn thứ hai, sai khi cháy hết lại châm ngọn thứ ba, sau khi cháy hết lại châm một lần hết tất cả những ngọn nến còn lại, vừa lúc có gió thổi qua, chỉ có một ngọn nến vẫn chưa tắt, đến tận trời sáng thì còn thừa mấy ngọn?

Thấy Phương Giải hơi nhíu mày, khóe miệng Hoàng đế hơi hiện lên chút ý cười. Vấn đề này lúc ở Diễn Vũ Viện, mấy nhân vật lớn gần như là không có đáp án nào đúng. Phần lớn đều nghĩ đáp án quá phức tạp, mà nghĩ quá đơn giản lại bị đề này lừa tư duy.

- Bốn ngọn.

Khóe miệng Hoàng đế mới cong lên ý cười, Phương Giải liền đưa ra đáp án.

- Hả?

Hai vị Thượng thư đại nhân đứng cách hắn không xa gần như không hẹn mà cùng nhìn hắn. Hoàng đế cười cười gật đầu nói:

- Xem ra trẫm cho ngươi năm môn xuất sắc cũng không phải là làm bộ, nhanh như vậy liền có thể nói ra đáp án thật khiến trẫm không ngờ tới.

Phương Giải tự nhủ cái thế giới không có cân não này thật nhàm chán.

Đúng vào lúc này, bụng Công bộ Thượng Thư Lưu Nhân Tĩnh đang đứng ở bên cạnh bỗng không biết điều mà sôi ùng ục lên. Vị Thượng Thư vừa bị Hoàng đế mắng một trận dữ dội có chút xấu hổ cúi thấp đầu giấu đi vẻ ngượng ngùng trên mặt. Lúc trước Bệ hạ hỏi ông ta tại sao đê Hoài Thủy đã sửa một năm rồi mà vẫn không ngăn được lũ lụt dọa ông ta quên cả đói. Lúc này lại không kìm chế được, bụng sớm đã rỗng tuếch rồi.

- Thanh âm gì thế?

Hoàng đế lắng tai nghe ngóng.

- Là thần... bụng của thần.

Lưu Nhân Tĩnh đỏ mặt trả lời.

Hoàng đế ngẩn người ra, lập tức không nhịn được cười rộ lên:

- Trẫm lại quên mất, từ trưa đến giờ các khanh chắc hẳn đều chưa ăn gì, trẫm cũng chưa ăn, bụng khanh kêu nên trẫm cũng thấy đói rồi. Tô Bất Úy, cho người đưa điểm tâm đến để bọn họ lót dạ trước, lát nữa nấu một bát cháo đưa lên cho trẫm.

- Cháo đã nấu xong vẫn còn nóng ạ, Bệ hạ nếu ăn bây giờ, nô tài lập tức cho người đưa lên.

- Tốt lắm.

Hoàng đế cười cười:

- Đưa thêm mấy bát lên, đừng để bọn họ nói trẫm keo kiệt. Phương Giải... ngươi cũng ở lại, ăn xong trẫm còn có việc hỏi ngươi.

- Không cần, không cần, thần không đói, thần không đói chút nào.

Phương Giải theo bản năng xua xua tay, nhưng vào lúc này, mấy tiếng sột soạt sột soạt, dưa chuột giấu trong áo một cây cũng không giữ được đều rơi ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Hoàng đế không nhịn được trợn to mắt, đưa tay chỉ vào mấy quả xanh biếc trồng trong hoàng cung hỏi:

- Đây là... cái gì?

Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó cúi người trả lời:

- Bệ hạ... vật này gọi là... dưa chuột.

Hoàng đế ngẩn người, sự kinh ngạc trong mắt vẫn chưa hết. Phương Giải vội vàng khom người nhặt mấy quả dưa chuột đó lên, tay chân luống cuống lại nhét vào trong quần áo.

- Thần thất lễ... xin Bệ hạ trách phạt.

Hắn vừa nói, trong lòng vừa tính toán xem tiếp theo nên làm gì.

- To gan!

Hoàng đế đang ngồi trên giường đất bỗng nhiên hô to, dọa Phương Giải giật mình. Đúng lúc hắn quyết định bẩm báo sự thật với Hoàng đế, Hoàng đế chỉ vào chóp mũi hắn hơi giận nói:

- Hái dưa chuột của trẫm mà lại dám cất giấu đi, ngươi thật to gan! Trẫm hỏi ngươi... ăn ngon không?

- Mùi thơm mát giòn ngọt... ăn ngon...

Phương Giải cúi đầu trả lời, ngữ khí có chút run sợ.

- Ngon? Ngon còn không lấy ra cho Trẫm và mấy vị đại thần nếm thử?

Nghe câu này, đến lượt Phương Giải ngẩn người. Hắn ý thức được lôi dưa chuột từ trong tay áo ra, thận trọng đặt trên bàn thấp rồi nhanh chóng lui về. Hoàng đế cầm lên nhìn nhìn, lấy một cái khăn tay tắng sạch từ trong tay áo ra lau lau, cũng không ngại không sạch sẽ, nhét vào trong miệng cắn một cái.

- Trẫm tự tay trồng, quả nhiên thơm ngọt ngon miệng! Đến đây, hai người các ngươi mỗi người một quả, không có của Phương Giải đâu.

Hoàng đế rộng rãi chỉ chỉ mấy quả dưa chuột đó, hai vị Thượng thư đại nhân lại đều nhìn mà choáng váng. Tô Bất Úy mím môi cười cười, tự nhủ anh chàng này quả thực là hợp ý Bệ hạ. Y bước nhanh đến, đưa cho hai vị Thượng thư đại nhân mỗi người một cây. Hai vị Thượng thư nhìn nhau, đều thấy từ trong khóe mắt nhau sự không thể tin nổi.

Bọn họ bất luận thế nào cũng không thể ngờ, không ngờ có một ngày cùng Bệ hạ ăn dưa chuột...

Răng rắc.

Răng rắc.

Thanh âm nhấm nháp trong trẻo, từ trong căn phòng nhỏ bay ra, dường như nương theo gió nhẹ lên theo không trung, bay đến nơi rất xa, rất xa.