Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 118. Trí tuệ của đại thái giám và tiểu thái giám

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Năm môn thi Văn khoa ít nhất phải đến lúc mặt trời lặn mới chấm dứt, Hoàng đế bệ hạ lại không có thời gian mà ngồi cả một ngày trên Đài điểm tướng. Đợi sau khi các giám khảo phát xong bài thi, Hoàng đế lại dừng một chút rồi lập tức rời đi. La Uý Nhiên mang Đại Nội thị vệ theo sát phía sau, nhưng không nghi ngờ gì nữa, ở gần cạnh Hoàng đế nhất luôn luôn là thái giám có tên Tô Bất Uý.

Trước khi Bỉnh bút thái giám Ngô Bồi Thắng đó chết, ai cũng chưa từng chú ý đến tên hoạn quan tên là Tô Bất Uý. Không lâu sau khi Ngô Bồi Thắng chết, y liền từ một tên hoạn quan vô danh tiểu tốt một bước trở thành thái giám quyền bính lớn nhất trong cung thành. Tuy nói ra chỉ là một viên quan lục phẩm, nhưng ai cũng không thể phủ nhận, từ một thân y phục lục phẩm trên người y, so với những quan phục màu tím trên người những đại quan viên tam, tứ phẩm tuyệt không thua kém gì.

Hoàng đế cận thị (tùy tùng thân cận nhất của Hoàng đế), luôn luôn có ảnh hưởng lớn nhất so với đại quan triều đình.

Quan trọng nhất chính là y hiểu Hoàng đế hơn tất cả mọi người.

La Uý Nhiên đi ở phía sau, không tự chủ được mà đánh giá tên hoạn quan đến đi trên đường cũng đi hơi nghiêng về phía trước. Mặc dù là ông ta, thân là Chỉ huy sứ của Đại Nội thị vệ Xử, trước đây cũng không có chút để tâm nào đến tên hoạn quan này. Khiến ông tacảm thấy có chút bất đắc dĩ và cảnh giác chính là, ông ta không biết gì về thực lực của tên hoạn quan này.

Nhưng, nếu Bệ hạ đã chọn y làm thái giám chấp bút, chứng minh người này tuyệt không phải là hạng giá áo túi cơm. La Uý Nhiên chưa từng có phòng bị đối với Ngô Bồi Thắng, bởi vì ông ta hiểu Ngô Bồi Thắng. Cho dù là một phù sư có thực lực rất thất phẩm hiếm thấy, đối mặt người như y vẫn không tạo nên bất kỳ sự uy hiếp nào. Tô Bất Uý không giống thế, không biết nông sâu, không biết nội tình... có lẽ ngoài Hoàng đế bệ hạ, không có ai hiểu được người này.

- Để Phương Giải đến thẳng Sướng Xuân Viện đi, trẫm vẫn có nhiều việc cần sử lý.

Hoàng đế dặn dò một tiếng, Tô Bất Uý vội vàng dạ một câu, sau đó phái tiểu thái giám đi truyền chỉ. La Uý Nhiên nghe đến cái tên Phương Giải, không nhịn được khóe miệng nhếch nhếch lên. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi vào thành Trường An, thiếu niên kia liền trở thành nhân vật người đứng đầu sóng ngọn gió. Kinh nghiệm của hắn rất kỳ lạ, quả thực không biết nên nói hắn may mắn hay là quá may mắn. Dù sao, trong thời gian này một nhân vật nhỏ bé như hắn có thể khiến Bệ hạ thường xuyên nhớ đến cũng đủ khiến rất nhiều người đố kỵ rồi.

Có bao nhiêu quan viên hiển quý, ngoài thời gian lên triều có thể nhìn Hoàng đế bệ hạ từ rất xa, những lúc khác cũng không có cơ hội tiếp cận chí tôn? Thậm chí mặc dù là chờ sáu ngày, chín ngày lên triều một lần, Hoàng đế bệ hạ cũng không nhất định nhìn bọn họ một cái, có khả năng căn bản không nhớ nổi bọn họ.

Mà Phương Giải – một người đến từ thám báo biên thành, trong thời gian ngắn như vậy có thể hai lần được truyền gọi vào Khung Lư Sướng Xuân Viên, bất kể thế nào cũng khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Xa giá của Hoàng đế rất nhẹ nhàng rời Diễn Vũ Viện, còn những đại nhân của Thượng thư Thị lang cũng muốn quay về bộ phủ nha môn của mình làm việc. Nhưng mấy vị đại học sĩ đều ở lại, đợi cuộc thi năm môn văn khoa kết thúc. Vì vậy mấy người bọn họ đều là giáo thụ danh dự của Diễn Vũ Viện, hôm nay ngày lễ lớn như vậy nói gì cũng không thể dễ dàng rời đi. Sau khi kết thúc cuộc thi, bọn họ cũng muốn cùng chấm bài thi với các giáo thụ của Diễn Vũ Viện.

Lúc Phương Giải nhận được thánh chỉ, xa giá của Hoàng đế đã ra khỏi cửa Diễn Vũ Viện. Dân chúng đang vây xem ở bên ngoài cửa chính vẫn còn chưa giải tán, ai cũng không đoán được trong chiếc xe thoạt nhìn rất bình thường vừa đi ra khỏi Diễn Vũ Viện kia lại có đương kim Thiên tử đang ngồi. Mà đúng lúc này, Hoàng đế bệ hạ lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

- Cho Phương Giải theo đến đây, Trẫm gặp hắn ở trên xe.

Tô Bất Úy ngẩn người, sau khi nghĩ ngợi nhẹ giọng nhắc nhở:

- Lên xe của Bệ hạ, vinh hạnh đặc biệt này đối với hắn mà nói liệu có phải là quá sớm không? Dù sao thân phận hiện tại của hắn quá thấp, nếu vinh dự quá lớn chưa chắc đã tốt với hắn.

Hoàng đế cười cười nói:

- Chính là ánh mắt của ngươi độc như vậy!

Tô Bất Úy cúi đầu mỉm cười nói:

- Nô tài chỉ là thấy Bệ hạ có chút yêu thích chàng thiếu niên đó, cho nên mới nói nhiều một chút. Hắn chẳng qua là một tên lính biên quân không có lịch duyệt càng không có căn cơ gì, mà thành Trường An đối với hắn mà nói... quá lớn rồi.

- Thôi vậy...

Hoàng đế khoát tay nói:

- Làm theo ngươi nói đi. Phương Giải tuy xuất thân hèn mọn nhưng lại là thanh niên có ý tứ nhất mà trẫm từng gặp trong mấy năm gần đây. So với hắn mà nói, đám thanh niên anh tuấn xuất thân liền có công danh ấy hiển nhiên là mạnh mẽ hơn chút. Vừa rồi ngươi cũng lén xem cạm bẫy mà Di Thân Vương bố trí, đối với phản ứng của hắn chẳng phải cũng khen hết lời sao. Trẫm sắp dụng binh với Tây Bắc rồi, chỉ e đây là trận chiến lớn nhất từ lúc Đại Tùy lập quốc đến nay... Vào lúc này, Trẫm bắt buộc xây dựng một hình mẫu, để đám con cháu Hàn môn nhìn, chỉ cần có tài học sẽ có thể có được sự coi trọng của Trẫm. Trong lòng bọn họ có hy vọng, sẽ cố hết sức làm việc, sẽ đấu tranh...

Hoàng đế dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Tô Bất Úy, chắc ngươi biết xuất thân của Hoài Thu Công?

Tô Bất Úy trả lời:

- Nô tài biết, Hoài lão xuất thân Hàn môn nhưng một bước lên mây, bây giờ đã là nguyên lão tam triều, mơ hồ có phong cách lãnh tụ văn quan, dù hai vị đại nhân Tả hữu Phó xạ có uy vọng cao, chỉ e cũng kém hơn Hoài lão một hai phần.

Hoàng đế gật gật đầu nói:

- Năm đó tổ phụ của Trẫm thi hành khoa cử, trở ngại phải đối mặt không chỉ là đám người thế gia đó, mà còn có sự bất tín nhiệm của con cháu Hàn môn. Triều đình trước đây chọn lính đều là chọn từ trong thế gia, đề cử lên làm quan vẫn là hậu thế của những người làm quan. Đối với triều đình mà nói, đây tuyệt không phải là một việc tốt. Cứ thế kéo dài, triều chính sẽ bị những thế gia có quan hệ rắc rối phức tạp đó cầm giữ. Cho nên tổ phụ của Trẫm quyết tâm thi hành khoa cử, chọn từ Hàn môn...

- Nhưng dân chúng dường như đều không tin, khoa cử thực sự có thể khiến một người xuất thân thấp hèn trở thành hiển quý. Vì thế tổ phụ của Trẫm liền quyết định xây dựng một hình mẫu, để dân chúng thấy, khoa cử chọn người không phải đang đùa, càng không phải là diễn trò. Hòa Thu Công chính là người may mắn đó, đến giờ đã được ba triều đại, ông ấy vẫn là một hình mẫu.

Hoàng đế thản nhiên cười cười, ngữ khí rất nhẹ nhưng tự tin nói:

- Tổ phụ của Trẫm có thể xây dựng được một hình mẫu, trẫm đương nhiên cũng có thể. Chỉ có để dân chúng đều tin tưởng triều đình là công bằng công chính thì cơ nghiệp Đại Tùy mới có thể thiên thu vạn thế.

Hoàng đế nói tiếp:

- Hình mẫu thế này, thường thường cần có một, chứ không phải chỉ có một là coi như xong... Phương Giải quả thực còn rất trẻ, quả thực thiếu lịch duyệt căn cơ, cho nên trẫm mới đưa hắn đến Diễn Vũ Viện mà không phải là Văn Uyên Các, Thư Hoa Các. Trẫm lo lắng là... hắn sớm vào triều đường, sớm bị người ta hại chết thôi.

Dường như tính đàm phán của Hoàng đế rất cao, sau khi uống một ngụm trà, nói với Tô Bất Uý:

- Vào Diễn Vũ Viện để cho hắn rèn luyện nhiều hơn, học tập nhiều hơn, nếu nói thành Trường An chính là một cái lò luyện lớn, có thể khiến tất cả những người không thích ứng với nhiệt độ này bị đào thải, thì Diễn Vũ Viện chính là một cái lò luyện khác bên trong lò luyện lớn, nếu không thể rèn người thì cũng có thể bảo vệ người ta.

Tô Bất Úy gật đầu, không dám xen lời.

Hoàng đế nói:

- Hắn còn trẻ, tuy trẫm thích anh chàng này nhưng cũng chưa đến mức để trẫm phải cất nhắc hắn bằng bất cứ giá nào. Như lời ngươi nói lúc trước, lúc này cho hắn quá nhiều vinh quang, ngược lại là hại hắn. Trẫm phải rèn luyện hắn, sau ba năm, năm năm, thậm chí là mười năm, lại cho hắn đứng lên. Đợi hai mươi năm sau, hắn chính là một tên Hoài Thu Công của thành Trường An. Hoài Thu Công đã sống đủ già rồi, không sống nổi hai mươi năm nữa, trước khi dân chúng quên hình mẫu là ông ta, hình mẫu do trẫm lập nên sẽ lại được dân chúng say sưa nhắc đến.

- Bệ hạ nghĩ xa, nô tài thực không nghĩ đến việc về sau nhiều như vậy. Nô tài chỉ cảm thấy thiếu niên này quả thật là đáng yêu, cho nên cần ép một chút thì ép một chút, đi lên quá sớm thì ngã rất đau.

- Ha ha.

Hoàng đế cười cười, chỉ Tô Bất Úy nói:

- Nếu ngươi không phải là một hoạn quan, có thể vào Môn hạ trung thư.

Tô Bất Úy vội cúi đầu nói:

- Nô tài chỉ là nghiền ngẫm tâm tư của ngài, sao có thể nhận được lời khen như vậy của Bệ hạ.

- Tô Bất Úy...

Hoàng đế trầm ngâm chốc lát rồi đột nhiên hỏi:

- Con mắt nhìn người nhìn việc của ngươi đều độc, vậy trẫm hỏi ngươi... Hai người La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực, ngươi thấy thế nào? Di Thân Vương... ngươi lại thấy thế nào?

- Nô tài... không dám có ý kiến gì.

Tô Bất Úy hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống xin tha:

- Bệ hạ xin tha cho nô tài ạ, nghiêm mệnh của Thái tổ, hậu cung không thể tham gia, nô tài cho dù là có một trăm lá gan cũng không dám ngông cuồng bình luận đại quan triều đình, càng không dám bình luận Di Thân Vương Điện hạ.

- Không cần cẩn trọng như vậy.

Hoàng đế khoát khoát tay nói:

- Coi như tâm sự giải buồn cùng trẫm, đây cũng không coi là can thiệp việc triều chính, trẫm chỉ là hỏi ngươi thấy bọn họ thế nào, cứ nói đừng ngại.

- Nô tài...

Tô Bất Úy do dự một lúc lâu, lúc này mới cẩn thận trả lời:

- Nô tài thấy, La chỉ huy sứ và Hầu trấn phủ sứ đều là trung thành tận tâm với Bệ hạ, hai người bọn họ giống như cánh tay Bệ hạ, nắm giữ hai chuôi dao sắc bén là Đại Nội thị vệ Xử và Tình nha. Bệ hạ muốn đến đâu, con dao của bọn họ sẽ chỉ đến đấy... Về phần Di Thân Vương, nô tài quả thực không hiểu, không dám nói năng lung tung.

- Trẫm muốn nghe không phải là những lời thế này.

Hoàng đế trừng mắt nhìn Tô Bất Úy một cái hỏi:

- Trẫm hỏi trực tiếp hơn chút, ngươi cảm thấy, La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực, ai càng trung thành với trẫm hơn?

Tô Bất Úy ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái, lại nhanh chóng cúi thấp đầu nói:

- Nô tài cảm thấy, hai vị đại nhân đều trung thành với Bệ hạ... chỉ là có lẽ suy tính về sự việc có chút bất đồng, cho nên xem ra có chút phân biệt. Nhưng, điều này không có liên quan gì đến lòng trung thành của bọn họ đối với Bệ hạ.

- Ngươi thật là!

Hoàng đế bát đắc dĩ cười cười nói:

- Bảo ngươi nói thật, ngươi lại chỉ dám nói những lời này. Trẫm cũng không hỏi nữa, đến hai người bọn họ ngươi cũng không dám bình luận, thì sao dám nói Di Thân Vương.

Tô Bất Úy nghĩ ngợi rồi nói:

- Nô tài không nên có ý nghĩ của chính mình, Bệ hạ nghĩ thế nào, nô tài sẽ nghĩ như thế. Cũng giống như La chỉ huy sứ và Hầu trấn phủ sứ, Bệ hạ chỉ tay về đâu, nô tài sẽ chạy về đó.

Hoàng đế hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu nói:

- Ngươi không giống bọn họ, trẫm có thể nói những lời này với ngươi, nhưng lại không thể nói với bọn họ, ngươi nên biết, người có thể khiến trẫm nhẹ nhõm tùy ý tâm sự bên cạnh trẫm... không nhiều.

Đôi mắt Tô Bất Úy phiếm đỏ, vái thật sâu:

- Nô tài tạ long ân Bệ hạ.

Trường An không có quy định cầm cưỡi ngựa trên phố, nhưng lại không cho phép phóng ngựa. Cho nên tuy Phương Giải có chút vội vàng nhưng không dám huênh hoang, hơn nữa rời khỏi cửa Diễn Vũ Viện thì không cần giả bộ lên giọng cái gì. Trên đường đi đến Sướng Xuân Viên, hắn vẫn khống chế tốc độ của Xích hồng mã, chạy chậm, xem ra tuyệt không có ý phi dương bạt hỗ.

Phương Giải cũng không muốn bị người ta chụp cho cái tội gì, thành Trường An đối với hắn mà nói quả thực là hơi rộng lớn một chút. Ai biết một sơ xuất bất cẩn liệu có trở thành lý do khiến hắn cả đời không thoát thân được?

Lúc đến Sướng Xuân Viên, mặt trời đã ngả về tây, Phương Giải không ăn cơm trưa, trong bụng phát ra tiếng kêu nhỏ kháng nghị. Nhưng Phương Giải nào còn thời gian đi tế miếu ngũ tạng, đi theo sau tên tiểu thái giám truyền chỉ trực tiếp đến hoàng gia lâm viên. Sau khi vào, Xích hồng mã giao cho thị vệ. Hắn nhắm mắt theo đuôi đi theo sau tên tiểu thái giám đó, không thoải mái mà duy trì khoảng cách.

Lúc đi đến bên ngoài Khung Lư, tiểu thái giám dừng lại, xoay người cười cười với Phương Giải nói:

- Cha gia chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi, cha gia không thể tùy tiện đi vào bên trong.

- Đa tạ.

Phương Giải rút một tờ ngân phiếu từ trong tay áo ra đưa cho tiểu thái giám, không ngờ tiểu thái giám đó lại xua tay lùi sau một bước:

- Cha gia không dám, cha gia không muốn nếm thử đòn của Tông ti phường. Nếu ngài thấy cha gia còn có chỗ hữu dụng, cha gia sẽ trèo cao mà kết giao bằng hữu với ngài. Cha gia tên là Mộc Tam, ngài nhớ kỹ tên cha gia là được rồi.

Phương Giải không nhịn được thầm khen một tiếng, tự nhủ tên tiểu thái giám này tâm cơ tốt thủ đoạn giỏi!

- Ta nhớ rồi, tên của công công là Mộc Tam. Công công cũng phải nhớ rõ, bạn của ngươi tên là Phương Giải.

Phương Giải gật gật đầu, ôm quyền cảm ơn.

Tiểu thái giám Mộc Tam cười cười, sau khi đáp lễ xoay người rời đi. Phương Giải nhìn bóng lưng của gã, trong lòng nghĩ đến một tên tiểu thái giám cũng có khí độ nhãn lực và thủ đoạn như thế, nước thành Trường An quả thực là quá sâu rồi. Gã không chịu nhận ngân phiếu của mình là vì gã biết chỗ tốt của việc nhận một trăm lượng bạc này không tốt bằng để một nhân vật nhỏ có khả năng trở thành nhân vật lớn nhớ được mình. Ai biết tương lai sẽ như thế nào? Ai mà không suy tính cho tương lai của mình một chút chứ?

Mộc Tam.

Phương Giải cũng nhớ kỹ cái tên này, một tên tiểu thái giám trong cùng thời điểm không quên mình nên đi lên. Những người thế này, luôn luôn có chỗ hữu dụng.