Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 103. Bệ hạ giá lâm

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phương Giải nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt không kìm nổi tim bắt đầu đập nhanh. Lúc này hắn cảm giác mình giống như đưa thân vào trong hình ảnh tạm dừng trên TV. Loại cảm giác rung động này khó có thể diễn tả bằng lời để hình dung được, nhất là, lúc này hắn không phải là một quần chúng, không phải là một người xem không liên quan tới.

Hơn một trăm biên quân tinh nhuệ trong hành lang lầu một này tu vi cao thấp bất đồng, nhưng bọn họ không ai có thể thoát khỏi sự tĩnh lặng này, giống như bức tượng đặt ở đó. Thậm chí Phương Giải ảo giác, nếu có người hiện tại lại ấn vào khóa tạm dừng, khôi phục lại hình ảnh, những người bị định trụ này có thể toàn bộ ngã xuống, sau đó biến thành bã vụn đầy đất hay không.

Không chỉ là biên quân, bao gồm cả tiểu nhị, tiên sinh trướng phòng, khách nhânkhác của Khách Thắng Cư, bao gồm cả đám người Vương Định ở lầu hai nữa.

Qủy dị nhất nằm ở sự tĩnh lặng bất động và di chuyển dung hợp với nhau, nhưng bị định trụ đều chỉ là người.

Hơi nóng trong ấm trà vẫn còn lượn lờ, mảnh vỡ y phục của Mạc Tẩy Đao vẫn còn bay lả tả.

Lúc tầm mắt của Phương Giải nhìn về phía Mạc Tẩy Đao, phát hiện hán tử cuồng liệt này dường như đang giãy dụa. Phần thân trên trần trụi của y trong mơ hồ bắn ra, mà trong con ngươi của y toát lên y tứ không chịu thua càng lúc càng đậm, nhưng không hề nghi ngờ chính là, y vẫn không tránh hỏi bị trói buộc.

Họa Địa Vi LaoPhương Giải nhớ kỹ bốn chữ này trong lòng.

Lúc trước khi hắn và lão già què nói chuyện phiếm, lão già què từng đề cập tới bốn chữ này. Lúc ấy Phương Giải nghĩ chẳng qua lão già què này miêu tả về trạng thái cuộc sống nào đó, căn bản không hề ngờ được có người có thể đạt tới tu vi nghịch thiên như vậy. Cũng chính bởi vì trí nhớ của Phương Giải vô cùng tốt, cho nên mới không quên xuất xứ của bốn chữ này.

Trác Bố Y ở bên trong tường đồng vách sắt ngộ thấu ra Họa Địa Vi Lao.

Mà Phương Giải trong khiếp sợ khó có thể tự kiềm chế lại bị một nỗi khiếp sợ khác lấp đầy nội tâm. Tĩnh lặng trong Khách Thắng Cư không phải tuyệt đối đấy, hơi nước bốc lên, tàn y bay lả tảcòn có một người khác đẩy cửa một gian phòng chậm rãi đi ra, khoanh tay mà đi, vô cùng thong dong thoải mái.Người này, không ngờ có thể tự do hành động trong Họa Địa Vi Lao của Trác Bố Y!

Khi thấy người này, đồng tử Phương Giải chợt thu nhỏ lại.

Người này người mặc một bộ áo gấm bình thường, trên người cũng không có vật phẩm xa hoa quý báu gì, vô cùng đơn giản, lại có vẻ ung dung phóng khoáng. Ông ta đi đến chỗ lan can lầu hai, tay vịn lan can nhìn xuống, sau đó khẽ lắc đầu, dường như là lẩm bẩm một câu gì đó.

Phương Giải không nghe thấy, nhưng hắn lại phát hiện ánh mắt người nọ đột nhiên nhìn sang phía mình, ánh mắt kia cũng là khiếp sợ, cũng là không thể tin nổi, giống như hắn nhìn thấy người kia như không hề bị ảnh hưởng bởi Họa Địa Vi Lao của Trác Bố Y. Dường như trên người Phương Giải cũng có thứ gì đó khiến chongười ta giật mình kinh hãi.

Có.

Bởi vì Phương Giải đứng rất thẳng.

Lúc mọi người bị đình trụ đều vẫn duy trì tư thái ngay lúc đó, vô cùng kỳ quặc.

Nhưng Phương Giải đứng rất thẳng, tay của hắn còn đang run nhè nhẹ.

Khi người nọ mang theo ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía mình, Phương Giải cũng kinh hãi, bởi vì hắn chợt phát hiện, hoá ra trong phòng này ngoài người đang dựa vào lan can trên lầu kia có thể di chuyển, còn có một người khác cũng hoàn toàn không bị đình trụ giống vậy đó chính là hắn.- Lên đây.

Phương Giải nghe nam tử áo gấm lầu hai kia nói hai chữ với mình, sau đó vẫy vẫy tay.

Phương Giải hít một hơi thật sâu, trong lòng không yên. Hắn thử bước hai bước, lại phát hiện chân mình giống như bị buộc vật nặng ngàn cân, vô cùng nặng khó có thể hoạt động. Rất khó, nhưng không phải không có khả năng. Hắn cắn chặt răng, dùng hết sức nhấc chân lên, tuy rằng chân kia chỉ rời khỏi mặt đất hơn tấc, nhưng không thể nghi ngờ cũng đủ làm cho người ta rúng động. Mạc Tẩy Đao có tu vi sâu bao nhiêu ai cũng không biết, chí ít cũng cao hơn nhiều so với Phương Giải, chí ít cũng cao hơn nhiều so với đại bộ phận mọi người trong căn phòng này, nhưng y vẫn không thể giãy thoát khỏi trói buộc.Phương Giải chỉ hoạt động một bước, mồ hôi đã ướt đẫm.

Người trên lầu hai kia nhìn hắn, ánh mắt khiếp sợ và không thể tin nổi đã dần dần được thay bằng vẻ tán thưởng và tò mò. Ông ta thật sự không ngờ một tiểu nhân vật vốn mình căn bản không hề chú ý tới lại có thể tạo nên nhiều niềm vui bất ngờ khó tin cho người ta như thế. Vì một tiểu nhân vật bình thường này, ông ta lật đổ được Binh bộ Thượng thư Ngu Đông Lai. Vì một tiểu nhân vật bình thường này, ông ta đã khống chế được La Văn con trai độc nhất của La Diệu, thậm chí có thể đạt được hiệp nghị với La Diệu.

Hôm nay, tiểu nhân vật này lại cho ông ta thêm niềm vui bất ngờ nữa.

Hầu Văn Cực nhìn thiếu niên cử động từng bước một cách khó khăn kia, kỳ thật trong lòng ông ta lại không bình tĩnh như biểu hiện bền ngoài. Nhìn thiếu niên langnày, khóe miệng dần dần giương lên.

Ông ta vẫy vẫy tay, bảo Phương Giải đi lên.

Ông thật sự muốn xem, thiếu niên lang này có làm được điều đó hay không. Họa Địa Vi Lao của Trác Bố Y tuy rằng cũng chưa thi triển toàn lực, nhưng dù chỉ biểu hiện ở mức độ này, toàn bộ trong thành Trường An cũng không có bao nhiêu người có thể thoát khỏi khốn cảnh. Một rác rưởi không có tu vi như Phương Giải, dựa vào gì mà có thể giãy thoát khỏi trói buộc của Trác Bố Y?

- Vốn hôm nay việc Bố Y xuất thủ không có gì thú vị mấy, nhưng không ngờ ngươi lại mang đến cho ta niềm vui bất ngờ như vậyTiểu tử kia, trong thân thể ngươi rốt cuộc có cất giấu bí mật gì hay không? Xem ra thu hoạch ngày hôm nay không chỉ riêng một Tiểu La tướng quân, mà còn thêm một Tiểu Phương tướng quân tương lainữa?

Thanh âm của Hầu Văn Cực rất nhỏ, hiếu kỳ trong mắt càng ngày càng đậm hơn.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài tại một đầu phố rất xa, Trác Bố Y ngồi trong xe ngựa nhắm mắt khoanh chân bỗng nhiên mở mắt ra, vén mành xe ngựa lên nhìn về hướng Khách Thắng Cư.

- Có ý nghĩa

Y bật cười, khẽ thở dài nói:

- Hóa ra chúng ta đều nhìn sai rồi.

Hồng Tụ Chiêu cách Khách Thắng Cư xa hơn, lão già quen ngồi ở trong hậu việncủa Hồng Tụ Chiêu nhìn khô mộc bị Phương Giải đánh gãy mà suy nghĩ xuất thần, cũng không biết là nghĩ cái gì, hoặc là trống rỗng không có gì suy nghĩ, cứ ngồi chán như vậy, tay ông ta với lấy hồ lô rượu bỗng nhiên cứng đờ, không kìm nổi ngẩng đầu nhìn về phương xa nào đó.

Họa Địa Vi Lao?

Lão thì thào bốn chữ này, thân hình chợt lóe biến mất không thấy gì nữa.

Khách Thắng Cư cho tới nay đều rất náo nhiệt, nhưng chưa từng náo nhiệt nhưhôm nay. Khi Trác Bố Y từ trong xe ngựa đi ra, ba trăm Phi Ngư Bào bố trí ở phía ngoài Khách Thắng Cư lập tức băt đâu chuyên đông. Thần nhãn Lưu Độc Tú suất lĩnh một đội thị vệ trong khoảnh khắc ngăn hai đầu đường lại, những người còn lại tràn vào cửa chính Khách Thắng Cư.

Ngay một khắc Lưu Độc Tú dẫn người vào cửa, Phương Giải đi được bốn bước rồi.

Cự ly của bốn bước này so với hai bước đi lại bình thường còn không bằng.

Nhưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Phương Giải quay đầu lại nhìn thoáng qua Phi Ngư Bào thị vệ tràn vào Khách Thắng Cư, lại nhìn nam nhân áo gấm vịn lan can lầu hai đang nhìn mình kia.Phi Ngư Bào thị vệ xông vào Khách Thắng Cư đầu tiên rất ngu ngốc hô một tiếng mọi người không được cử động, sau đó gã mới phát hiện mình ngốc đến thế nào.

Lưu Độc Tú tiến vào cửa, chỉ thấy có một người đang cử động, cho nên gã tính khống chế thiếu niên lang mặc trang phục biên quân kia. Nhưng gã còn chưa động thủ lại lập tức nhìn thấy vị Trấn Phủ sứ đại nhân ở lầu hai khẽ lắc đầu với mình, cho nên gã lui trở về, chỉ bảo người không được hành động thiếu suy nghĩ.

Phương Giải muốn từ bỏ, bốn bước này cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực của hắn.

Nhưng cũng không biết vì sao, trong lòng của hắn có một ý nguyện mãnh liệt không cam lòng bị trói buộc, ý nguyện này thậm chí khiến thần trí hắn bắt đầu hơi mơ hồ, sau đóhai mắt hắn dần dần trở nên đỏ thẫm.Trên nửa đoạn đường đến đế đô sau khi liên tiếp giết không ít sát thủ Tình Nha mai phục ven đường, thời gian này hắn vẫn không có biến hóa như thế. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng dần dần phai nhạt cảm giác như phong ma này, cho nên có đôi khi hồi tưởng lại hắn cảm thấy đây chẳng qua chỉ là lửa giận trong lòng xông lên, thế cho nên mới có chút phát cuồng.

Nhưng hôm nay, màu đỏ thẫm trong mắt lại xuất hiện lần nữa.

Khi khoảnh khắc ánh mắt của hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ, thân thể Phương Giải chậm rãi thẳng tắp, hắn không biết cũng không có cảm giác, thời khắc này cơ thể trên người mình trở nên cứng rắn như nham thạch. Hắn mạnh mẽ bước từng bước dài về phía trước, lúc mu bàn chân đạp lên gạch xanh phát ra những tiếng vang răng rắc nhỏ, gạch xanh cứng rắn đã bị hắn giẫm lên nứt ra thành rất nhiều khe hở tinh mịn.

Phương Giải với tròng mắt đỏ thẫm giống như một con trâu điên, ở trong Họa Địa Vi Lao bước đi từng bước một. Hắn lách qua những binh lính biên quân bị đình trụ, đi lên thang lầu. Nện bước tuy rằng không nhanh, nhưng mỗi bước đều kiên cố vững chắc. Khi hắn đi lên lầu hai, Hầu Văn Cực nhìn hắn thậm chí còn có một loại kích động vỗ tay khích lệ!

Mà trên mái nhà Kim Khách Trai đối diện với Khách Thắng Cư, lão già què ẩn thân ở đỉnh phòng ánh mắt đăm đăm. Lão không thấy rõ bộ dạng của Phương Giải, nhưng lão có thể cảm thụ được loại ý chí chiến đấu không muốn khuất phục này của Phương Giải. Mà loại ý chí chiến đấu này, dường như càng ngày càng trở nên cuồng bạo bất an.

Lão già què nhìn đối diện, sắc mặt ngưng trọng.Đi đến cửa Khách Thắng Cư, Trác Bố Y không kìm nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua đỉnh Kim Khách Trai, nhưng y không có chút tỏ vẻ gì, chỉ hơi chút dừng lại một lát rồi bước nhanh đi vào cửa chính Khách Thắng Cư. Sau khi vào cửa, Phương Giải đã đứng ở lầu hai. Mà thiếu niên lang hai mắt đỏ thẫm này thoáng dừng bước chân lại một chút sau đó lựa chọn tiếp tục đi lên trước.

Ngay khi tất cả mọi người cho là hắn cuối cùng sẽ đi đến bên nam tử áo gấm kia, bước chân Phương Giải lại lại một lần nữa ngừng lại.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Mạc Tẩy Đao, sau đó chậm rãi vươn thủ, gỡ bàn tay đang nắm lấy yết hầu của Vương Định xuống, động tác rất chậm. Không ai có thể thấy, cánh tay trong y phục của Phương Giải đã hiện ra một màu đỏ nhạt quỷ dị, giống như huyết dịch dưới da hắn đang cuồn cuộn, bất cứ lúc nào có thể làm nứt vỡ da của hắn ào ào tràn ra.Hầu Văn Cực ngẩn ra, Trác Bố Y cả kinh.

Lúc này, thiếu niên kia muốn chính là ngăn hành động giết người của Mạc Tẩy Đao?

Một giây sau, Trác Bố Y đã đến lầu hai, giơ tay ngăn ở trước mặt Phương Giải. Mà lực chú ý của Phương Giải bị y thu hút, con ngươi đỏ thẫm chậm rãi quay sang chăm chú nhìn vào mặt Trác Bố Y.

Hắn buông thủ đang nắm cánh tay Mạc Tẩy Đao, đột nhiên một quyền không hề có đạo lý đánh vào mặt Trác Bố Y!

Ánh mắt Hầu Văn Cực sáng ngời, thân hình Trác Bố Y chợt lóe.Trác Bố Y đưa tay kéo cánh tay Phương Giải một chút, một quyền này của Phương Giải bị lệch đi, đụng thật mạnh vào một cây cột, "ầm" một tiếng, cây cột dầu gỗ thông cứng rắn bị một quyền này trực tiếp quét một bên. Cây cột thô to giống như bị quái vật gì đó cắn một miếng, khuyết mất một khối lớn.

Ngay lúc vụn gỗ bay tán loạn, Trác Bố Y điểm mười tám lần liên tục trước ngực Phương Giải.

Động tác nhanh đến không thể tin nổi, mười tám lần dường như chỉ điểm thủ một lần.Thân thể của Phương Giải thật sự không thể nào cử động được nữa. Nếu như nói dụng ý của Trác Bố Y là bày ra Họa Địa Vi Lao tại Khách Thắng Cư, như vậy lần này y ra tay, là Họa Địa Vi Lao rất nhỏ trên thân thể của Phương Giải. So sánh với Họa Địa Vi Lao khống chế được tất cả biên quân thì thủ đoạn nhằm vào trên thân thể của Phương Giải thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng tác dụng lại càng mạnh.

Sắc mặt của lão già què trốn ở đỉnh nhà đối diện với Khách Thắng Cư hòa hoãn xuống, thân mình mở ra rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mà khi lão mới đi một lát, một lão giả mặc áo gấm màu xanh nhạt liền xuất hiện tại vị trí của lão già què. Lão giả này thoạt nhìn trên dưới năm mươi tuổi, thân mình giống như tiêu thương, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng cao ngạo. Lão đứng trên nóc nhà khẽ nhíu mày, nhìn bốn phía không kìm nổi thở dài tiếc nuối.- Đêm đó ngươi cướp đi nữ tử kia trong tay ra, vì sao hôm nay lại không dám đối mặt với ta lần nữa?

Lão giả khẽ tự nói một câu, lập tức đem tầm mắt nhìn về Khách Thắng Cư phía đối diện.

Hầu Văn Cực hứng thú nhìn Trác Bố Y một cái, sau đó cười cười nói:

- Dường như ngươi khá quan tâm tới thiếu niên này nhỉ.

- Hứng thú của ông với thiếu niên này cũng không ít đâu.

Trác Bố Y thản nhiên trả lời một câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con ngươi đỏ thẫm của Phương Giải. Phương Giải bị đình trụ vẫn giãy dụa theo bản năng, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi trói buộc. Sau đó, hắn bỗng rên lên một tiếng,màu đỏ trong con ngươi thối lui như thủy triều không thấy tung tích, thân mình không ngờ không bị khống chế dường như co giật vài cái.

Trác Bố Y ra tay cởi bỏ Họa Địa Vi Lao trên người hắn, thân mình Phương Giải lập tức mềm nhũn ngã xuống. Sắc mặt thiếu niên trắng bệch như tuyết, sau một tiếng kêu thảm lập tức co giật kịch liệt. Hắn ôm bụng lăn lộn qua lại, sau một lát thân mình ngừng lại ngất xỉu.

Trác Bố Y ngồi xổm xuống, nhìn nhìn Phương Giải lập tức mày nhíu lại.

Y vỗ tay thành tiếng, sau một tiếng vỗ giòn vang, tĩnh lặng trong căn phòng được cởi bỏ, những tiếng động vang lên liên tiếp, cũng không biết có bao nhiêu người mất đi trọng tâm ngã xuống đất, chỉ là không bị vỡ thành từng mảnh đầy đất như Phương Giải từng nghĩ.Trong lúc hỗn loạn, Vương Định còn chưa kịp ổn định thân mình, bỗng nhiên thấy hoa mắt, một đạo tàn ảnh hiện ra ngay trước mắt gã, tay quất mạnh vào mặt gã. Ầm một tiếng, thân hình của Vương Định như đạn pháo thẳng tắp bay ra ngoài, đụng vào một cái bàn trong đại sảnh lầu một của Khách Thắng Cư, nháy mắt làm cái bàn kia vỡ bay tứ phía.

Khi mọi người đang kinh ngạc không hiểu, bên ngoài đường cái bỗng vang lên tiếng truyền to.

- Bệ hạ giá lâm!

Một bạt tai đánh bay Vương Định từ lầu hai xuống không phải là Mạc Tẩy Đao mà là Hầu Văn Cực. Người bên ngoài thậm chí không thấy rõ ràng ông ta tới trước người Vương Định như nào, nâng tay như nào, đánh Vương Định bay ra ngoài nhưđạn pháo như nào. Mà trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, một tiếng hô to trên đường cái càng làm cho mọi người rúng động luống cuống chân tay.

- Bệ hạ giá lâm!

Hôm nay ở Khách Thắng Cư đối với mọi người mà nói, tâm vốn bình tĩnh đã hơn một lần bị tấn công.

Có không ít biên quân và thực khách mất trọng tâm ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng lên thì nghe được bốn chữ "Bệ hạ giá lâm" này, không hề nghi ngờ còn khiến lòng người run sợ hơn so với tiếng sét đánh kinh thiên. Thiên Hữu Hoàng đế mười một năm qua, đây lần đầu tiên xuất hiện trong khoảnh cách gần như thế trước mặt đám dân chúng. So với phụ hoàng của ông ta, Dương Dịch quả thực khiêm tốn làm cho người ta thổn thức cảm thán. Lúc Tiên hoàng còn tại vị, rất thích cải trang vihành, cũng thường xuyên mang theo văn võ bá quan đi thị sát các nơi Trường An, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tầm mắt của dân chúng.

Mà Dương Dịch, đăng cơ mười một năm nay rất ít ra khỏi cửa cung.

Lần này Hoàng đế đột ngột xuất hiện, cũng không có đại đội nhân mã đi theo, bên người chỉ mang theo mấy chục thị vệ, so với nhóm quý nhân thế gia đại hộ thì dường như còn đơn giản hơn. Hoàng đế được xưng là ôn hòa khiêm tốn nhất Đại Tùy từ trước đến nay, theo điểm này cũng có thể nhìn ra tính tình của Hoàng đế. Mà trong những tùy tùng này, có ba người dường như địa vị không tầm thường. Tuy rằng theo sát bên người Hoàng đế chỉ có ba người này, nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào, bọn họ đều có thể bảo vệ được Hoàng đế.

Đi trước mặt Hoàng đế chính là La Úy Nhiên mặc trang phục Phi Ngư Bào, bênphải chính là Hồng Bào Đại Thần Quan của Đạo Tông, mà đi phía sau Hoàng đế là Ngự thư phòng Bỉnh bút Thái giám Tô Bất Uy.

Ba người này, thật giống như ba mặt tường.

Đây là ba người thấy được, mà trên nóc nhà Kim Khách Trai đối diện Khách Thắng Cư, còn có một vị lão giả mặc áo gấm màu xanh nhạt, vẫn đứng nơi đó, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn dân chúng đi qua đi lại trên đường.

Trấn Phủ Sứ Tình Nha Hầu Văn Cực ra một bạt tai đánh bay Vương Định, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh đã xuất hiện ở ngoài cửa. Cơ hồ cùng đồng thời, Trác Bố Y cũng từ lầu hai lướt xuống ra Khách Thắng Cư. Hai người một trái một phải đứng ở cửa, đồng thời khom mình thi lễ:

- Khấu kiến Bệ hạ!Hoàng đế Thiên Hữu Đại Tùy Dương Dịch chậm rãi đi đến trước cửa lớn Khách Thắng Cư, khoát tay ra hiệu Hầu Văn Cực và Trác Bố Y đứng lên. Ông ta ngẩng đầu nhìn biển hiệu của Khách Thắng Cư, sau đó khẽ cười nói:

- Tiên đế đã từng nói, thịt cua thịt viên của Khách Thắng Cư còn ngon hơn Ngự thiện phòng làm, mỗi khi nhớ đến trẫm đều muốn lén chạy đến đây nếm thử một chút, nhưng vì chính vụ quấn thân, đúng là vẫn không được nếm.

Ông chủ Khách Thắng Cư quỳ ở sát cửa nghe vậy vô cùng bất ngờ vui mừng, nhưng lại không dám ngẩng đầu.

- Thảo dân Lý An, khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Ông ta dập mạnh đầu trên đất.Hoàng đến đi đến bên ông ta, cúi người nâng Lý An dậy, nói:

- Trẫm tới đột ngột, thật ra khiến các ngươi không được tự nhiên rồi. Toàn bộ đứng lên đi, nếu quấy nhiễu sự thanh tĩnh của dân chúng, trong lòng trẫm cũng sẽ bất an.

Ông ta nhìn thoáng qua Hầu Văn Cực, lại nhìn Trác Bố Y.

- Hầu Văn Cực, sao không ai nói cho trẫm biết khanh cũng ở đây?

Hoàng đế bình thản hỏi một câu, nhưng trong lòng Hầu Văn Cực lại cực kỳ căng thẳng. Ông ta bí mật gặp La Văn tại Khách Thắng Cư, chuyện này đám người La Úy Nhiên cũng không biết, thậm chí ngay cả Trác Bố Y ông ta cũng gạt. Duy nhất biết việc này là Thần Nhãn Lưu Độc Tú. Nhưng ngay cả Lưu Độc Tú cũng không biết vì sao Trác Bố Y lại đột nhiên xuất hiện. Lúc gã điều động một đoàn thị vệ vẫn chưa nóiqua Trác Bố Y. Điều động Phi Ngư Bào vốn là trong phạm vi quyền hạn chức trách của gã.

Nhưng Trác Bố Y đến, dường như sớm đã biết Khách Thắng Cư sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.