Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 4. Phần Thưởng Ngoài Dự Liệu

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Có lẽ là do cửa sổ nhà vệ sinh không đóng, cho nên gió đêm thổi vào phòng, tựa như một đôi tay vô hình lướt qua khuôn mặt Trần Ca.

Cửa buồng vệ sinh bên cạnh lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt, nước từ nóc nhà xuôi theo ống nước rơi xuống đất, sau đó chảy vào đường cống ngầm tựa như tiếng côn trùng di động, phát ra âm thanh xào xạc.

Trong bóng đêm yên tĩnh, tất cả âm thanh đều như được phóng đại lên. Ở hoàn cảnh như thế này, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy bất an, nhưng Trần Ca lại là một ngoại lệ. Những chuyện đã trải qua thời thơ bé đã rèn luyện cho hắn tố chất thần kinh vừa thô vừa to, cùng với một trái tim sắt đá.

Trong đầu hắn trống rỗng, không suy nghĩ điều gì cả, chỉ yên lặng đếm thời gian.

Đã trôi qua khoảng hai mươi phút, Trần Ca cảm giác nhiệt độ trong phòng đã hạ rất nhiều, cứ như xung quanh hắn bị thả xuống mấy khối băng. Hắn không tự chủ được rùng mình một cái.

“Tỉnh táo! Đừng suy nghĩ gì cả, không được tự mình dọa mình, chỉ còn lại mười phút mà thôi, dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng chống cự đến cùng.” Bên tai thoáng có một luồng gió thổi qua, dường như có thứ gì đó đang quanh quẩn bên cạnh Trần Ca. Hai tay hắn nắm chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh, thân thể tựa như một gốc thông, cắm rễ trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

“Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca...”

Hắn thấp giọng niệm tên của mình, ngay khi chỉ còn khoảng năm phút, Trần Ca nhìn thấy ngọn lửa đang chập chờn trong nhà vệ sinh bị dập tắt, trong bóng tối có một kẻ khác đang lẩm nhẩm niệm tên hắn.

“Đáp lại? Không thể!”

“Trần Ca...”

Âm thanh kia dường như đang gọi hắn, có hơi dồn dập, cứ như có chuyện gì đó rất quan trọng cần nói với hắn.

“Âm thanh này hình như vọng đến từ ngoài cửa, có nên đi xem thử không?” Trần Ca nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, quy tắc trò chơi đã nói rất rõ, chỉ cần đứng trước gương là được.

Hắn âm thầm đếm thời gian, âm thanh bên tai dần dần biến mất, nhưng hắn có thể xác định được là có một người khác đang gọi tên hắn, mà người kia... Dường như đang đứng ngoài cửa.

“Hình như người kia rất lo lắng, nhưng mà người chơi là mình, hắn lo cái rắm gì chứ? Đây hiển nhiên là một cái bẫy, trình độ này cũng quá thấp rồi!” Trần Ca nhếch miệng: “Cảnh vật xung quanh, bầu không khí được bố trí vô cùng tốt, đáng tiếc là chỉ có một cách thức dọa người.”

Ba phút cuối cùng, tấm bảng trên cửa phòng vệ sinh vang lên âm thanh vô cùng chói tai, tựa như có người đang dùng móng tay cào vào đó, đang dùng hàm răng gặm cắn, cửa phòng lung lay sắp đổ, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị mở ra.

“1798 giây, 1799 giây, 1800 giây!” Đã hết nửa tiếng, toàn bộ âm thanh ngoài cửa đồng loạt biến mất, tất cả quay trở về trạng thái yên tĩnh.

Để đề phỏng bản thân tính sai, Trần Ca không lập tức mở mắt, hắn đếm thêm 300 giây nữa, sau đó mới lui về sau một bước, khoanh hai tay trước ngực, nheo nheo mắt.

Ngọn nến trong nhà vệ sinh đã sớm tắt, xung quanh một mảnh đen kịt, Trần Ca thoáng cảm thấy ở đây dường như đã có sự thay đổi.

Bật đèn pin lên, một lần nữa chiếu sáng căn phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn đứng sững tại chỗ.

Mặt kính trong nhà vệ sinh xuất hiện đầy vết nứt, hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương bị chia thành vô số mảnh nhỏ, nhìn rất không chân thực. Thế nhưng, càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là ở phía trước gương, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con rối cũ nát.

Cúc áo dùng làm mắt lóe lên ánh sáng, cơ thể bằng sợi bông chằng chịt những miếng vá, con rối này không hề đáng yêu, nhưng nó lại mang ý nghĩa rất lớn đối với Trần Ca. Đây chính là con rối đầu tiên mà hắn làm ra, cũng là món đồ mà bố mẹ hắn mang theo vào thời điểm mất tích.

Lưng con rối tựa vào tấm gương đã vỡ vụn, dường như muốn ngăn cản thứ bên trong chui ra.

“Cửa phòng vệ sinh đã bị khóa lại, con rối vào đây bằng cách nào? Cửa sổ? Không đúng! Sao nó có thể tự di chuyển mới là vấn đề mấu chốt!” Trần Ca cảm giác được thế giới mà hắn đã từng biết dường như sụp đổ, hắn có hơi hoảng loạn.

Một người và một con rối cứ giằng co như vậy suốt ba phút. Sau đó, Trần Ca tỉnh táo lại, hắn khẽ nhúc nhích ngón tay lạnh buốt, từ từ bước đến gần.

Con mắt được làm từ cúc áo cứ nhìn chằm chằm vào hắn, dù là ở bất kỳ góc độ nào. Trần Ca nhìn món đồ chơi mà mình làm ra, môi vô thức run lên.

Hai tay của hắn cẩn thận từng chút một, né tránh con rối, cầm lấy điện thoại bên cạnh: “May là mình sớm có chuẩn bị.”

Băng ghi hình trong điện thoại không bị gián đoạn. Trần Ca cẩn thận lưu đoạn ghi hình này lại trước, sau đó mới bắt đầu xem.

Đoạn video không quá rõ ràng, dưới ánh nến, cơ thể Trần Ca đứng trước gương có hơi cương cứng, ngược lại, hình ảnh trong gương càng thêm linh động.

Mười phút đầu tiên, sóng êm gió lặng, mọi chuyện thay đổi từ phút thứ mười một

Không thu được tiếng gió, thế nhưng trên video, cánh cửa buồng vệ sinh bên cạnh nhẹ nhàng lắc lư vài cái.

Ngay sau đó, trong video bắt đầu xuất hiện tạp âm, rõ ràng chỉ là những hình ảnh rất bình thường, nhưng lại mang đến một loại cảm giác rất khủng bố, khó có thể hình dung được. Đây có thể chính là thiên tính của con người, sợ hãi trước những điều không biết được trong bóng tối.

Nhìn vào video, vẻ mặt Trần Ca ngày càng không tốt, trong ấn tượng của mình, hắn từ từ nhắm hai mắt, và vẫn luôn duy trì một khoảng cách với tấm gương, nhưng trên thực tế, từ những hình ảnh được ghi lại, thân thể của hắn từ từ nghiêng về phía trước, cứ như muốn áp sát vào gương.

Đến phút thứ 25, nửa người trên của hắn đã khom một góc 70 độ, chóp mũi gần như sắp chạm vào tấm gương rồi.

Vài giây trôi qua, trên gương đột nhiên xuất hiện một vết nứt hẹp dài, cảnh tượng kia khiến Trần Ca giật nảy mình.

Ngay sau đó, một chuyện vô cùng kỳ quái đã xảy ra, Trần Ca trong gương thay đổi vẻ mặt, nhe răng nhếch miệng, hung hăng đụng vào mặt kính.

Chính vào lúc đó, ngọn nến dập tắt, video kết thúc.

Bởi vì góc độ ghi hình, cho nên trong video không ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào có liên quan đến con rối. Năm phút cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Trần Ca cũng không rõ lắm.

“Thứ trong gương muốn chui ra, cuối cùng... Dường như bị con rối ngăn cản. Nếu vậy thì hẳn là nó đã cứu mình một lần.” Trần Ca ôm lấy con rối trên bồn rửa mặt, hỏi một cách vô cùng nghiêm túc: “Mày có thể nghe hiểu lời tao? Mày biết bố mẹ tao đã đi đâu, đúng không?”

Con rối không trả lời, thế nhưng con mắt làm bằng cúc áo lại lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Hắn ôm con rối vào trong ngực, liếc nhìn cửa nhà vệ sinh, không dám đi ra ngoài, mà co người lại, ngồi sát vào phía dưới bệ cửa sổ, lấy ra cái điện thoại màu đen kia, thông tin hoàn thành nhiệm vụ đã hiển thị.

“Không thể không nói bạn là một người vô cùng may mắn, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày cấp ác mộng! Phần thưởng nhiệm vụ: Kỹ năng thiên phú sơ cấp – Liễm Dung.

“Liễm Dung: Tôi hi vọng bạn có thể kế thừa thiên phú này, nghiêm túc và chăm chỉ. Không giống với chuyên viên làm đẹp, sư phụ liễm dung chỉ trang điểm cho thi thể. Vẻ đẹp trong tay bạn bước qua lằn ranh sống chết, một lần nữa khiến cho thi thể lạnh băng tỏa sáng sinh cơ, mang đến vẻ đẹp vĩnh hằng.”

“Lần thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày cấp ác mộng sẽ nhận được danh xưng Ác mộng chi thành tân nhân. Phần thưởng mở rộng: Tham gia nhiệm vụ thí luyện để mở khóa cảnh tượng kinh dị cấp 1 sao – Chạy trốn lúc nửa đêm! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, các thiết bị để bố trí cảnh tượng sẽ xuất hiện ở giữa Tòa nhà kinh dị.”

Nhìn tin tức hiển thị trên chiếc điện thoại di động đen kịt kia, Trần Ca ngẫm nghĩ. Muốn phát triển Tòa nhà kinh dị thì không thể thiếu thợ trang điểm, dù là diễn viên hay đạo cụ cũng đều cần có thợ trang điểm khoác thêm một tầng hóa trang lên. Một thợ trang điểm tốt có thể dễ dàng tạo ra hiệu ứng thực tế.