Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 11. Lương Tâm Của Anh Có Răng Không?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc nâng Hạc Sơn bị ngất xỉu bởi vì tấm gương của mình lên, tim Trần Ca nhói một cái. Hắn nhớ đêm hôm qua, chính hắn đã chơi cái trò chơi kia, bởi vì bị con rối ngăn cản, nên thứ trong gương không chui ra được.

Hiện tại, theo như Hạc Sơn đã nói, rất có thể là con quái vật kia không rời khỏi, mà vẫn ẩn nấp bên trong tấm gương.

“Ông chủ, đây là hạng mục mới của Tòa nhà kinh dị à? Sao em lại không biết?” Từ Uyển bước lại gần, rất nhiều ánh mắt khó hiểu của quần chúng đều đang chú mục vào Trần Ca.

Hiện tại, hắn đã đâm lao thì đành phải theo lao, hắn không thể nói thẳng ra là bên trong Tòa nhà kinh dị có quỷ, ai không sợ chết thì cứ bước vào được.

Nếu nói vậy, Tòa nhà kinh dị bị đóng cửa chỉ là chuyện nhỏ, sợ là bản thân hắn cũng sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.

“Là một dự án mới. Nội dung cụ thể giống như đoạn video ngắn mà tôi đã phát ngày hôm qua. Nhưng tôi khuyên các bạn, nếu không có người hướng dẫn thì không nên tham gia.” Trần Ca vỗ vỗ bả vai Hạc Sơn: “Tùy tiện tham gia, kết cục sẽ giống với anh bạn này. Được rồi, còn ai muốn vào tham quan nữa không, mọi người đừng sợ, tham gia Tòa nhà kinh dị khó tránh sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chính vì vậy mới kích thích!”

“Kích thích cái em gái anh! Có người bị dọa ngất rồi, chúng ta đến chơi Tòa nhà kinh dị thôi mà, không đáng để đặt mạng của mình vào đó!”

“Đúng vậy! Anh không cần bồi thường màn hình điện thoại cho tôi, chỉ van anh sau này đừng có mà phát mấy cái video dạng này vào lúc nửa đêm nữa!”

“Không chọc được! Không chọc được! Cáo từ!”

Trần Ca vừa dứt lời, quần chúng đồng loạt lui về sau một bước, thấy vậy, hắn cười khổ: “Không đến nỗi nào đâu mà, Tòa nhà kinh dị của tôi thật sự không đáng sợ đâu.”

“Đại ca, hai sinh viên pháp y này mỗi ngày đều tiếp xúc với xác chết, một người thì bị dọa khóc, một người thì bị dọa ngất. Vậy mà anh còn bình chân như vại nói Tòa nhà kinh dị của mình không đáng sợ, anh đang tự lừa mình hay sao vậy? Lương tâm của anh không có răng à?”

“Huynh đệ, làm người cần phải phúc hậu một chút nha!”

Du khách xung quanh nhao nhao bàn tán, Trần Ca chỉ biết im lặng. Lúc Tòa nhà kinh dị không đáng sợ, thì không có người tham quan, nói trò này vô nghĩa. Bây giờ nó trở nên khủng bố rồi… Nhưng hình như là hắn đã chơi quá tay, làm phản tác dụng: “Các người từ xa tới đây chỉ để đứng ở cửa vây xem thôi à? Lòng can đảm cần phải rèn luyện mới được, ngẫu nhiên trải nghiệm một chút kinh hãi và kích thích thì mới có thể thúc đẩy hệ tuần hoàn máu.”

“Dù cho anh có nói đến nở hoa thì tôi cũng không vào đâu, ở đó mà thúc đẩy hệ tuần hoàn máu, sao anh không nói là Tòa nhà kinh dị của anh có thể trị được ung thư luôn đi?” Anh bạn bị vỡ điện thoại di động kia khoát tay, quay đầu muốn đi.

Nhưng đúng lúc này, ông chú trung niên đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng rất lớn, gần như đã quyết định sau khi suy nghĩ cẩn thận: “Ông chủ, cho tôi một vé!”

“Cmn, thực sự không sợ chết.”

“Chú à, đừng xúc động, nhà ma của người khác đòi tiền, còn nhà ma của hắn đòi mệnh đó!”

“Tôi kính anh là một nam tử hán! Yên tâm đi, chị dâu cùng cháu gái cứ giao cho tôi lo.”

Ông chú kia thoạt nhìn hơn 40 tuổi, đầu hơi hói, ông ta bước ra từ trong đám người, nhét cho Trần Ca 10 đồng: “Tôi mua một vé!”

“Một mình chú đi vào à?” Đối với ông chú này, Trần Ca cũng có hơi kinh ngạc, cái này gọi là gì nhỉ? Hẳn là… Biết rõ núi có hổ mà vẫn cứ lên núi!

Thu tiền xong, Trần Ca đưa vé vào cổng cho ông chú kia. Hắn đang chuẩn bị nói một vài chú ý thì đột nhiên ông chú lại cầm vé đi ngược ra ngoài cửa.

“Chú ơi, cửa vào ở bên này…”

“Tôi biết.” Ông chú kia cũng không quay đầu lại, ông ta quay về chỗ cũ, lấy điện thoại di động ra, chụp Tòa nhà kinh dị và vé cổng, sau đó bắt đầu gửi status lên wechat: “Tháng tư hoa cỏ nảy mầm, là thời điểm thích hợp để ra ngoài du ngoạn. Ngôi nhà kinh dị ở ngoại ô phía Tây, rất đáng sợ, sau khi vào tham quan, tôi bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh…”

Du khách chung quanh đều không nhìn nổi nữa, ông meo meo chít chít ở cửa hết 20 phút, sau đó mua một tấm vé vào cửa, vậy cũng coi là đã vào rồi hả?

Không đợi du khách lên tiếng, đã có bạn bè trên wechat like cho ông chú kia, bên dưới còn có bình luận.

Tiểu Lý – Bộ phận nhân sự: “Anh Trương, ngay cả con chuột mà anh cũng sợ, vậy mà lại dám đi vào nhà ma à? Lợi hại, lợi hại!”

Vương Đại Hữu – Bộ phận sản xuất: “Lão Trương mà dám đi nhà ma thì đó chắc là nhà ma cho trẻ con rồi!”

Lão bà: “Mau về nấu cơm!!!!”

Vương Tịnh – Con gái cưng: “Aihihihi, con biết rõ lá gan của bố mà, đừng có mà vùng vẫy vô ích.”

Ông chú hói đầu cũng không so đo với đám bạn tốt của mình, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, quay đầu nói: “Mấy người cũng có thể thử, dù sao thì lá gan của mấy người đều lớn hơn tôi, chắc chắn sẽ không cảm thấy sợ.”

Động tác của ông ta khiến cho đám du khách bên cạnh nhìn mà ngây người.

“Chú à, đúng là gừng càng già càng cay nha! Vì không muốn bị nói là nhát gan nữa, ngay cả lão bà và con gái cũng lừa…” Người thanh niên bị vỡ điện thoại đứng bên cạnh ông chú, hắn thấy hết toàn bộ quá trình, liền không nói hai lời, đi về phía Trần Ca: “Tôi cũng muốn một vé!”

Trần Ca thật sự không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng như vậy. Hắn thu tiền, đưa cho người thanh niên một tấm vé. Sau đó, hắn thấy người kia giơ cái điện thoại đã bị vỡ màn hình lên, bắt đầu chụp ảnh, gửi lên weibo kèm theo một dòng caption: “Ai ui!!! Làm sao bây giờ? Cảm giác lá gan của mình lại nhỏ thêm nữa rồi! Chơi nhà ma thôi mà cũng bị dọa ra mồ hôi lạnh!”

Người thanh niên nhìn vào mấy cái bình luận đầy sợ hãi trên weibo, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười “quỷ dị”.

“Cho tôi một vé!”

“Tôi nữa!”

“Giảm 50% hả, tôi hai vé!”

Bên trong Tòa nhà kinh dị trống rỗng, một người cũng không có, nhưng vé vào cửa đã bán được hơn một nửa.

Đám người từ từ tản ra, Trần Ca nhìn số tiền trong tay, bắt đầu hí hửng kiểm đếm.

“Ông chủ, số vé mà sáng nay bán còn nhiều hơn so với nửa tháng trước.” Từ Uyển ngồi xổm bên cạnh Trần Ca, mắt sáng lên, hưng phấn không kiềm chế nổi.

“Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian khó, hôm nay chỉ là gặp may, nếu muốn níu kéo du khách thật sự, thì tự bản thân chúng ta phải cố gắng!” Sau khi kiểm đếm xong, Trần Ca cất hết số vé còn lại và tiền vào người, sau đó hắn ngước mắt nhìn phía ngoài hàng rào bảo vệ của Tòa nhà kinh dị. Cao Nhữ Tuyết và Hạc Sơn vẫn chưa rời khỏi.

“Hai người đỡ hơn chút nào chưa?” Trần Ca mang đến cho bọn họ hai chai nước khoáng. Hôm nay hắn bán được nhiều vé như vậy, một phần cũng nhờ vào hai sinh viên của học viện pháp y này.

“Ừm, không sao, đã làm phiền anh!”

Hạc Sơn ngượng ngùng ngồi trên bậc thang, bên cạnh, vẻ mặt Cao Nhữ Tuyết vẫn còn hơi tái. Ánh mắt cô di động qua lại giữa Trần Ca và Từ Uyển: “Tôi có hai vấn đề muốn hỏi, không biết có được không?”

“Cô hỏi đi.” Trần Ca không từ chối.

“Thứ nhất, ở Tây sương phòng, tôi thấy rất rõ cô gái này ở trong gương, sao đột nhiên cô ấy lại xuất hiện sau lưng tôi?” Cao Nhữ Tuyết mang bộ dạng nhất quyết phải hỏi đến cùng, cô thật sự không thể chấp nhận rằng mình đã khóc.

“Cô cho rằng đó chỉ là một tấm gương bình thường, nhưng thật ra, đó là một cái gương có ba mặt hợp thành hình tam giác trụ, chỉ có đều là hai mặt còn lại được giấu trong vách tường, dùng sức đẩy là có thể chuyển động được nó. Về phần cô gái trong gương, chẳng qua là một bức ảnh chân dung lớn đã được chụp từ trước, nhờ vào ánh sáng và hiệu ứng hình ảnh, cho nên mới khiến cô sinh ra ảo giác đó là người thật. Tiểu Uyển vẫn luôn trốn ở một mặt khác của gương. Những bước chân mà cô nghe thấy cũng chỉ là hiệu ứng âm thanh mà thôi.”

“Nghe Trần Ca giải thích, Cao Nhữ Tuyết khẽ gật đầu: “Vấn đề thứ hai.”

Cô giơ tay chỉ về phía Từ Uyển: “Vì sao cô ta rõ ràng là người sống, nhưng lại khiến cho tôi có cảm giác rất kỳ quái, nhìn cô ta chẳng khác nào nhìn một cái xác.”