Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

‘Nhắc nhở: Sau sáu mươi hai giờ, nơi ẩn núp sẽ mất tác dụng.’

Nơi ẩn núp là phúc lợi do người chơi cung cấp cho người chơi tân thủ, dưới trạng thái che chở, zombie sẽ không chủ động công kích nơi ẩn núp.

Khá may mắn, nơi ẩn núp này chưa đầy.

Phương Hằng đẩy cửa gỗ của nơi ẩn núp ra, đĩnh đạc đi vào.

Vài người chơi đang ngồi quanh trước lửa trại trong nơi ẩn núp đồng loạt đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Phương Hằng, một lão già trong đó thậm chí còn lấy cung nỏ ra nhắm ngay vào zombie ở sau lưng Phương Hằng.

“Đừng kích động.” Phương Hằng chỉ vào zombie, giải thích: “Nó là vật triệu hoán kỹ năng thiên phú của ta, không nguy hiểm.”

Mọi người nhìn xem Phương Hằng, xác nhận zombie sau lưng hắn ngoan ngoãn đứng đó, mới một lần nữa ngồi xuống.

Trong phòng có ba người, một thằng cha béo mặc áo cộc tay, một lão già đen gầy cầm cung nỏ vẻ mặt cảnh giác, còn có một cô gái trẻ tuổi trang điểm nhẹ, ăn mặc hợp mốt.

Bắt đầu từ khi Phương Hằng đi vào, cô gái trẻ tuổi này vẫn quan sát hắn.

“Người anh em, kỹ năng này của ngươi thật đáng sợ đấy, mau tới ngồi.” Mập mạp nhẹ nhàng thở ra, kêu Phương Hằng cùng đến ngồi xuống: “Ta còn đang kỳ quái, có nơi ẩn núp, theo lý zombie không vào được.”

“Ha ha, thiên phú rút thăm ngẫu nhiên, cũng không tệ, chỉ hơi xấu xí chút.”

Phương Hằng vẫy tay, ra lệnh cho mười tên zombie đi tìm kiếm vật liệu xung quanh, một mình đi vào nơi ẩn núp.

Trong đêm phân thân zombie cũng sẽ không bị zombie đồng loại tập kích, hai mươi bốn tiếng đều có thể giữ trạng thái treo máy.

“Đúng rồi, ta tên Liêu Bộ Phàm, hắn là Jimmy, chị gái xinh đẹp kia tên là Lưu Lâm.”

“Ta tên Phương Hằng.”

Phương Hằng cùng ngồi xuống bên cạnh đống lửa với mọi người.

“Thật sự không hay ho, ta vốn còn đang ở trong ẩn núp do chính phủ xây dựng, đột nhiên bị phán định là trò chơi tiêu cực truyền tống đến đây, phiền chết được.”

“Vậy thảm rồi, thế giới tận thế mới, Liên bang phái người vào thành lập nơi ẩn núp ít nhất cần mấy tháng.”

“Haizzz! Phải chịu đựng như thế nào đây…”

Liêu Bộ Phàm là kẻ nói nhảm, hắn tức giận bất bình nói đồng thời giới thiệu thân phận của mọi người.

Ba người bọn họ đều bị Chủ Thần phán định trò chơi tiêu cực, bị ép gia nhập thế giới Zombie Ngày Tận Thế.

Liêu Bộ Phàm là sinh viên, mới vừa vào trò chơi được một năm, lão già đen gầy là cấp quản lý của một công ty nước ngoài trong thế giới hiện thực.

Trừ Liêu Bộ Phàm, hai người kia đều không hề thích nói chuyện.

Mặt trời dần lặn, nhiệt độ không khí bên trong nhà gỗ dần dần hạ xuống.

Jimmy lấy củi từ trong balo ra ném vào trong đống lửa trại, khiến ngọn lửa cháy đượm hơn.

“Ục ục ục…”

Liêu Bộ Phàm sờ cái bụng đang kêu lên, mặt đỏ bừng.

Đói bụng.

Phương Hằng cũng cảm thấy đói bụng, đánh zombie một ngày, thể lực tiêu hao thật kịch liệt.

Lưu Lâm lấy hai củ khoai tây từ trong balo ra, xuyên qua nhánh cây, đặt trên lửa nướng.

Mùi đồ ăn nhanh chóng lan ra.

“Ực.”

Liêu Bộ Phàm nuốt nước miếng, vô cùng thèm thuồng nhìn khoai tây nướng trên tay Lưu Lâm.

“Hôm nay gặp may, tìm được vài củ khoai tây, nếu các ngươi có vật liệu sinh tồn gì đều có thể trao đổi với ta.”

Lão già Jimmy đen gầy ngẫm nghĩ, lục ba bình nước từ trong balo ra, theo thứ tự đặt trước đống lửa trại.

“Cô gái, ngươi thấy được không?”

“Không đủ đâu chú à.” Lưu Lâm lắc đầu: “Giai đoạn trò chơi mới bắt đầu đồ ăn là thứ quý giá nhất, đặc biệt là dưới tình huống trong rừng rậm như thế này, người chơi giai đoạn đầu đều thiếu năng lực săn thú, đồ ăn là thứ khó thu hoạch nhất, giá trị của ba bình nước còn chưa đủ.”

Jimmy gật đầu, lại lục ra ba bình nước từ trong balo.

“Sáu bình, tối đa, chỗ nước dư lại bản thân ta còn cần.”

“Được, ta dùng một củ khoai tây đổi với ngươi.”

Lưu Lâm đưa một củ khoai tây qua, thu sáu bình nước của Jimmy.

“Còn các ngươi thì sao, có muốn trao đổi thức ăn với ta không?”

Liêu Bộ Phàm có vẻ đau khổ, hắn không hề có kinh nghiệm sinh tồn trong Zombie Ngày Tận Thế, lại không quá may mắn, dọc đường đi chưa hề thu thập được vật tư có giá trị cao gì cả, hắn dứt khoát móc hết toàn bộ đồ trong balo ra bày trên đất.

“Ta chỉ có mấy thứ này, ngươi nhìn trúng cái nào cứ lấy đi, được không?”

“Chàng trai tính toán khéo quá ha, định dùng những vật tư này để đổi đồ ăn à?” Lão già Jimmy cầm lấy khoai tây mới vừa đổi được đặt lên trên lửa nướng, lắc đầu nói: “Đây chẳng phải là ăn chùa mà người trẻ tuổi các ngươi vẫn luôn treo trên miệng sao?”

“Đừng nói như vậy chứ.” Liêu Bộ Phàm mang theo vài phần chờ mong nhìn Lưu Lâm: “Nếu không coi như ta mượn của ngươi? Ngày mai trả lại cho ngươi.”

Lưu Lâm từ chối rõ ràng.

“Không cho mượn.”

Vẻ mặt của Liêu Bộ Phàm càng thêm khổ sở.

“Phương Hằng, còn ngươi?” Lưu Lâm nhìn Phương Hằng, chớp mắt với hắn: “Có vật tư gì muốn trao đổi với ta không?”

“Không có.”

Phương Hằng nhún vai, cả ngày hắn đều đang giết zombie, lấy đâu ra tìm kiếm vật tư.

Nhưng mà hắn không hề nóng nảy, rất nhanh, phân thân zombie treo máy bên ngoài sẽ liên tục không ngừng đưa vật liệu sinh tồn vào cho hắn.

Lưu Lâm mỉm cười, hỏi: “Ngươi như vậy là không được, ngày mai hai chúng ta tổ đội, cùng nhau hành động, ban ngày ngươi bảo vệ an toàn cho ta, đồ ăn của ngươi trong thời gian này cứ để ta phụ trách.”

Hả?

Có ý gì? Định bao dưỡng ta?

Phương Hằng ngẩng đầu nhìn Lưu Lâm.

Ngươi không thích hợp!

“Này! Chờ một chút!”

Liêu Bộ Phàm phát hiện cơ hội, xung phong nhận việc: “Phú bà, ta cũng có thể làm công cho ngươi, ngày mai ta làm việc cho ngươi, ta chỉ cần lấp đầy bụng là được.”