Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Tiểu tử, đây là lớp một, ngươi xác định bản thân không đi nhầm lớp chứ?

Một thiếu niên cao lớn, nước da trắng noãn đi tới trước mặt Tô Dương.

Đám thiếu niên còn lại trong phòng cũng cùng nhìn lại.

- Ta không đi nhầm!

- Ngươi tên là gì?

- Tô Dương, có vấn đề gì sao?

Thiếu niên lại hỏi:

- Ngươi là bình dân?

- Đúng vậy!

- Ngươi nên biết, lớp này không phải nơi bình dân nên tới!

Thiếu niên đắc ý nói:

- Có thể vào lớp một, sủng thú trên tay ít nhất cũng phải có tiềm lực Bạch ngân, nếu không sẽ không theo kịp tiến bộ của mọi người!

- Ta có!

Tô Dương bình tĩnh nói.

Đối phương khinh bỉ:

- Cái gì? Ngươi đùa ta sao? Thường dân lại có sủng thú tiềm lực Bạch ngân? Ngươi mua nổi sao?

- Ta đương nhiên không mua nổi!

- Vậy sủng thú của ngươi từ đâu mà có?

Tô Dương trả lời:

- Miễn phí, cái này liên quan gì tới ngươi sao?

Hắn thật không muốn nói nhảm với người này!

Hắn, chán ghét phương thức nói chuyện cao cao tại thượng của đối phương!

- Ha ha ha!

Thiếu niên chỉ vào Tô Dương, không nhịn được mà cười to:

- Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Miễn phí? Sao ngươi không lấy thêm một quả nửa? Ta khuyên ngươi lập tức cút khỏi lớp một, bằng không ta sẽ tự ném ngươi ra!

Thấy Tô Dương không có ý định di chuyển, thiếu niên lại bị đám bạn trong phòng nhìn chằm chằm, cảm giác không xuống đài được!

Hắn cả giận:

- Ngươi muốn chờ ta động thủ?

Đúng lúc này, Tô Dương cũng không nhịn được nữa!

Đối phương, chẳng khác nào đang đạp lên mặt hắn!

Vì vậy, hắn hạ thủ trước!

Tô Dương nắm lấy cổ áo đối phương, thiếu niên kia sửng sốt, muốn tránh thoát, lại phát hiện tay Tô Dương như hóa thành kìm sắt.

Tô Dương hung hăng nắm cổ áo quật ra hướng cửa sổ!

“Loảng xoảng!” Một tiếng!

Thiếu niên nhà giàu kia trực tiếp đụng nát cửa kính, bay qua cửa sổ!

Phòng học lớp một lập tức lạnh ngắt như tờ!

Rất nhanh, bọn họ đã kịp phản ứng.

Có người chạy tới bên cửa sổ, nhìn thiếu niên té từ cửa sổ tầng hai xuống đất.

Bọn họ đều là Ngự Thú sư, thân thể đã được cường hóa, ngã từ tầng hai xuống cũng không phải vấn đề lớn, cùng lắm là bị chút vết thương nhỏ, chịu đau một chút!

Có người phẫn nộ đứng lên hô:

- Mẹ nó, một tên thường dân cũng dám động thủ với chúng ta, lên!

- Đánh hắn!

- Đánh hắn!

Hai người giành trước xông lên, Tô Dương không chút sợ hãi.

Tô Dương hắn xuất thân từ Bạch Nghĩ trấn, từ nhỏ đã phụ giúp mẫu thân làm ruộng, thân thể cường tráng, kinh nghiệm đánh lộn cũng phong phú!

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Bạo Phong chi ưng của hắn đã đạt tới Hắc thiết trung phẩm, thân thể Tô Dương đã qua hai lần cường hóa!

Đối phó với đám thiếu gia nhà giàu này, cũng không khó hơn trở bàn tay là mấy!

“Bang bang” hai tiếng, hai tên học sinh năm nhất xuất thủ với hắn cũng bị ném ra khỏi cửa sổ!

- Gia hỏa này thật phách lối!

- Đáng chết!

- Chúng ta lên!

- Đánh chết tên bình dân này!

- Kỷ Lập Quân, ngươi còn ở đó nhìn cái gì? Sao còn không mau xuất thủ?

- Lữ Lực Huy, nhanh qua đây, chúng ta cùng giáo huấn tên bình dân này!

- Lữ Tiêu Tiêu, còn giả vờ thục nữ cái gì, lên...

“...”

Trong phòng học, rất nhiều học sinh định xuất thủ đều khiếp sợ uy thế của Tô Dương, hô bằng hoán hữu muốn cùng đối phó hắn, một ít học sinh ngại mặt mũi cùng với được bạn bè gọi tới, cũng định động thủ theo.

Dù sao thì bị lão sư bắt được cũng không quan hệ!

Nhiều người cùng xuất thủ như vậy, pháp bất trách chúng nha!

Tô Dương đứng ở góc phòng học, có ưu thế địa lợi, mỗi lần chỉ cần đồng thời đối phó hai ba người, rất nhanh lại có hai người bị hắn ném bay.

Lúc này, học sinh lớp bốn, năm, sáu dưới lầu đã nhận thấy việc khác thường!

Từ trên trời, sao lại có người rơi xuống?

Rất nhiều người chạy ra ngoài, nhìn lên tầng hai...

- Lớp một đang đánh nhau!

- Tên kia đúng là hung ác, có vẻ như đám người này đều bị hắn ném xuống!

- Ném mấy người rồi?

- Bảy tám người!

- Người kia hình như là Tô Dương...

- Mau báo cho lão sư!

- Tân sinh năm nay đúng là táo bạo nha!

“...”

Khi Tô Dương ném tới người thứ mười ba, đám học sinh trong phòng bắt đầu không còn hy vọng thắng lợi, phẫn nộ tới mất lý trí.

- Dùng lực lượng sủng thú!

- Đúng vậy, cho hắn biết thế nào là đau khổ!

“...”

Đám học sinh cùng dùng sủng thú gia thân, ánh mắt hóa thành thú đồng!

Mượn năng lực của sủng thú, Ngự Thú sư trời sinh đã biết!

Tô Dương nhìn đám người, mặt nộ nụ cười giễu cợt.

- Đã như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí!

- Bạo Phong chi ưng!

Trước ngực Tô Dương, hình xăm Bạo Phong chi ưng lóe lên!

Hai mắt hắn nhanh chóng thành ưng nhãn kim sắc!

- Tật Phong chi tốc!

- Cấp Tốc lược sát!

Thân ảnh Tô Dương nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Mấy học sinh vốn đang bàng quang xem trò vui còn lại trong lớp cùng trợn mắt!

Tốc độ của Tô Dương, quá nhanh!

Coi như bọn hắn xuất thủ, cũng rất khó đối phó!

Còn Tô Dương? Tô Dương chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng không gì sáng được!

Đám học sinh chung quanh như trở nên chậm chạp.

Tô Dương biết, đây không phải tốc độ của bọn họ chậm, mà là hắn nhanh!

Mượn lực của Bạo Phong chi ưng, hắn cũng có thể sử dụng ba cái thiên phú của nó!

Bạo Phong chi tử!

Tật tốc!

Ưng nhãn!

- Ngăn hắn lại!

- Không ngăn được, hắn nhanh quá!

- Chớ có cản đường ta!

- Mau tránh ra!

- Hắn tới rồi, các ngươi tránh ra cho ta!

“...”

Đám học sinh này dù vận dụng lực lượng của sủng thú, cũng không làm gì được Tô Dương.

Ngược lại, bởi bọn họ quá đông, dẫn tới rất nhiều năng lực không thể thi triển được.

Rất nhanh, cả đám đã bị Tô Dương dùng tốc độ cùng lực lượng tuyệt đối nghiền ép đánh bại, từng người từng người bay qua cửa sổ!

Mười phút sau, cả phòng chỉ còn lại một mình Tô Dương cùng với mười bốn người khác chưa xuất thủ với hắn.

Mười bốn người này, chỉ có hai người là nam, còn lại đều là nữ!

Cả đám đều chăm chú sợ hãi nhìn Tô Dương, sợ hắn tiếp tục động thủ.

Bọn họ đều có thể thấy được, tên Tô Dương này thực là hung ác, mặc kệ nam nữ đều đánh a!

Đúng lúc này, một nữ nhân khả ái nhỏ nhắn mặc quần dài phấn hồng, mặt đeo kính đen ôm theo sách vở đi tới bục giảng.

- Di!

Nàng nhấc mắt kính lên, kinh ngạc nhìn mười lăm học sinh phía dưới, sau một hồi lâu mới nghi ngờ nói:

- Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lớp một năm nay lại chỉ có chừng này người?