Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Theo khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, Dược Tề Học sinh ra theo thời thế.

Dựa vào vật liệu thân thể dị thú, hợp thành chế tác các loại dược tề thuộc tính.

Ngoại trừ dược tề gia tốc khôi phục, tăng lên lực bộc phát ra, còn có không ít dược tề ép lấy tiềm lực, để đạt tới thời gian ngắn nhanh chóng tăng lên.

Dược tề mà Thường Hạo nói chính là loại sau.

Sau khi phục dụng, chiến lực có thể tăng gấp đôi thậm chí tăng lên mấy lần.

Nhưng di chứng ở chỗ, tự dưng thêm cho mình một hàng rào, còn muốn tinh tiến, cơ bản không có khả năng.

Thường Hạo dùng, là bởi vì hắn có nguồn làm ăn trong nhà.

Hắn muốn làm, chỉ là đạt tới trình độ võ giả, đi học một trường đại học không tệ, sau đó trở về tiếp nhận làm ăn, cũng đủ cho cuộc sống sau này của hắn đầy đủ sung túc..

Nhưng Giang Hàn thì khác.

Hắn không có ai có thể dựa vào.

Trước khi chưa có hệ thống, Giang Hàn nghĩ chính là dựa vào chính mình, tận khả năng cố gắng nhiều hơn một phần, mà không phải dựa vào dược tề.

Nhưng sau khi thu hoạch được hệ thống, Giang Hàn đã hoàn toàn không cần phải dùng dược tề.

Hệ thống chính là dược tề tốt nhất, còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Vốn dĩ Giang Hàn không cần, nhưng rơi vào trong mắt Thường Hạo lại là có nỗi khổ tâm.

"Thật ra tiền mua dược tề, ngươi không cần lo lắng."

"Mười vạn đồng, ta có thể hỏi cha ta trước, giúp ngươi tạm ứng, không vội trả."

Nói không cảm động là giả, nhưng thật sự là không cần thiết.

Giang Hàn dứt khoát cười cười, không có tiếp lời này.

Thường Hạo thở dài, cũng không nói gì nữa.

Chương trình học buổi sáng không có gì khác nhau.

Sau khi thiên phú thức tỉnh, liền biến thành lão sư dạy bọn họ làm sao nắm giữ thiên phú của mình.

Đồng thời dạy bọn họ một bộ công pháp hấp thu linh khí, khoanh chân ngồi trên mặt đất hấp thu linh khí là được.

Bình bình đạm đạm, cực kỳ khô khan chán nản.

Chỉ là lần này, Giang Hàn có phát hiện mới.

Bình thường tu luyện không có cảm giác gì quá lớn, nhưng bây giờ tu luyện.

Hệ thống nhắc nhở sẽ gia tăng điểm thuộc tính tự do!

Mặc dù điểm thuộc tính thêm vào không nhiều, đại khái nửa giờ mới thêm một điểm.

Nhưng lại là tăng lên thật sự.

Hai giờ tu luyện, liền tăng thêm cho Giang Hàn bốn điểm thuộc tính tự do.

Nếu như tu luyện thêm mấy giờ, dựa theo thời gian một ngày mười hai giờ tu luyện, ngày đó chính là hai mươi bốn điểm thuộc tính.

Tuyệt đối không ít, thậm chí Giang Hàn còn có chút kinh hỉ.

Bởi vì phát hiện này mang ý nghĩa, cho dù không đi hoang nguyên, thực lực của hắn cũng có thể vững bước tăng lên.

Huống chi, lão sư phụ trách tu luyện còn nói, công pháp bọn hắn tu hành hiện tại, chỉ là một bộ đơn giản nhất, cơ sở nhất, hiệu suất tự nhiên cũng thấp nhất.

Nếu như sau này Giang Hàn có thể thu hoạch được phương pháp tu luyện đẳng cấp cao, hiệu suất thu hoạch điểm thuộc tính, tất nhiên sẽ có tăng lên nhất định.

Mà bộ công pháp cách Giang Hàn gần nhất, rõ ràng là sau khi lấy được chứng minh võ giả, quốc gia phát cho một bộ công pháp mới.

Thường Hạo sau khi thức tỉnh thiên phú liền phục dụng dược tề.

Tốn thời gian một tuần tăng chiến lực lên tới hơn một ngàn.

Hôm qua đi thông qua khảo hạch võ giả, lấy được công pháp mới.

Nếu như không phải vì ký hiệp nghị bảo mật, công pháp không thể truyền ra ngoài, Giang Hàn thật sự muốn hỏi Thường Hạo một phần.

Nhưng cũng chính bởi vì vậy, khiến cho Giang Hàn lấy được tầm quan trọng của khảo hạch võ giả, nhắc tới, vốn định chờ lúc nào có thời gian lại đi qua, nhưng hiện tại nha.

Giang Hàn muốn giữa trưa tan học liền đi qua.

Dù sao cha cũng không ở nhà, hắn không về nhà cũng không sao cả.

Chỉ là khiến Giang Hàn không nghĩ tới chính là.

Buổi sáng còn chưa kết thúc, bởi vì một người đến, bị ép dừng lại.

"Bạn học Khương Tri Ngư, sao ngươi lại tới đây? Ngươi bị Thủy Mộc đặc chiêu, đã không cần lên lớp nữa."

Giáo viên hướng dẫn nhìn bóng người ở cửa phòng học, trên mặt mang theo ý cười, ngay cả giọng nói cũng nhẹ đi vài phần.

Không có cách, loại tồn tại thiên phú như Khương Tri Ngư, chỉ cần không nửa đường chết yểu, địa vị sau này tuyệt đối không phải hắn có thể so sánh.

Làm tốt quan hệ, lỡ như về sau có thể dùng tới thì sao.

"Trương lão sư, ta đến tìm Giang Hàn một chút."

Khương Tri Ngư da rất trắng, mặc dù mặc một thân quần áo thể thao màu trắng thêm giày thể thao, nhưng vẫn có thể nhìn ra, dáng người nàng có chút gầy gò, tóc đuôi ngựa quá vai buộc lên cao cao, sau khi nghe được lão sư nói xong liền cười một cái nói.

"Ồ nha, bạn học Giang Hàn, có người tìm ngươi, trước tiên dừng tu luyện."

Quay đầu hướng về phía Giang Hàn đang ngồi xếp bằng cách đó không xa hô một tiếng.

Trên thực tế, khi Khương Tri Ngư xuất hiện ở cửa, trong phòng học ồn ào một hồi, Giang Hàn cũng đã ngừng tu luyện, đương nhiên cũng chú ý tới Khương Tri Ngư ở cửa.

Nghe vậy không nói gì thêm, chỉ yên lặng đứng dậy, đi về phía cửa.

Khương Tri Ngư chờ Giang Hàn ra khỏi phòng học, mới vừa rồi nói với thầy Trương một câu thầy giáo ngài cứ làm việc, sau đó đóng cửa phòng học lại.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Giang Hàn nhìn Khương Tri Ngư trước mắt chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, hỏi một câu.

"Tại sao ta không thể tới? Ta cũng là học sinh của trường này."

Khương Tri Ngư nghe được câu hỏi tựa như chất vấn của Giang Hàn, hơi hất cằm nói: "Ta cũng không muốn tới, nhưng có một số người chính là không để ý tới ta, ta có thể làm sao?"

Giang Hàn lập tức yên lặng, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nghiêng đầu nhìn một chút, lại phát hiện trên cửa sổ phòng học, không bao lâu đã bò đầy mặt người.

Từng người tò mò nhìn Giang Hàn và Khương Tri Ngư đứng ở hành lang.

"Đổi chỗ khác đi, nơi này không thích hợp nói chuyện."

Khương Tri Ngư chậm chạp quay đầu nhìn thoáng qua, ngược lại không nói gì nữa, đi theo Giang Hàn ra khỏi cổng trường.

Vốn dĩ Giang Hàn không thể ra khỏi cổng trường vào giờ này, nhưng cũng may sắp tan học, cộng thêm Khương Tri Ngư đi theo phía sau quen biết bác bảo vệ, chào hỏi một tiếng rồi hai người ngồi ở quán cà phê đối diện trường học.

"Ngươi tới tìm ta, là có chuyện gì sao?"

Giang Hàn cầm một chén nước chanh trong tay, ánh mắt có chút trốn tránh.

Ngược lại Khương Tri Ngư ngồi đối diện hắn, trong tay cầm thìa, nhẹ nhàng quấy ở trong tách cà phê, thần sắc có chút hưng phấn, chỉ là nghe được lời này của Giang Hàn, có chút mất hứng nói: "Thế nào, không có việc gì liền không thể tới tìm ngươi sao?"

Giang Hàn im lặng.

Khương Tri Ngư cũng không truy hỏi gì về chuyện này, hít sâu một hơi rồi nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì."

"Nhưng ta không quan tâm, Giang Hàn."

"Ngươi đã nói chúng ta phải làm bạn tốt cả đời, sao nào? Hiện tại bởi vì chút chuyện này mà muốn xa lánh ta?"

Giang Hàn vẫn im lặng như cũ.

Lúc nói lời này, Thường Hạo cũng ở đó, hắn nói là ba người bọn họ, nhưng rất rõ ràng, Khương Tri Ngư nói chỉ có hai người bọn họ.

"Thật ra lần này ta tới là để cáo biệt ngươi, thuận tiện cho ngươi một món đồ."

"Thủy Mộc sẽ mở một lớp huấn luyện cho các học sinh được tuyển vào, cần phải đến hoang nguyên, trong khoảng bốn tháng, đợi đến khi khai giảng rồi mới về trường học."

Khương Tri Ngư nói xong, lật tay một cái, chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải loé lên một vệt sáng.

Sau đó trên bàn tay của nàng, xuất hiện một cái hộp gỗ.

"Đây là phần thưởng lúc Thủy Mộc đặc chiêu cho ta, ta không cần phải dùng, đành phải cho ngươi."

"Còn về dùng như thế nào, xem ngươi."

"Nhưng ta hi vọng ngươi rõ ràng một chuyện, Giang Hàn ta biết, không phải loại người cam chịu, mặt khác, mời ngươi nhìn kỹ quy tắc chiêu sinh của Thủy Mộc."

Khương Tri Ngư nói xong liền rời đi.

Đường trong cà phê còn chưa tan, chỉ để lại cho Giang Hàn một hộp gỗ.

Giang Hàn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa tay cầm hộp gỗ mà Khương Tri Ngư để lại.

Cái nắp phía trên có thể trượt.

Mà mở hộp ra, bên trong yên tĩnh nằm một quyển sách, trên đó viết mấy chữ.

Cửu Trọng Lôi Đao!

"Ting... Kiểm tra đo lường được võ kỹ Địa cấp thượng phẩm, có học tập hay không?"

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Mà Giang Hàn, lại chậm chạp không có động tĩnh.