Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Phù..."

Giang Hàn thở dài một hơi, nhìn thi thể mãnh hổ biến dị bị chém đầu ở ngoài mấy bước, nội tâm chỉ còn kinh ngạc.

Chỉ tiếp xúc một chút thôi mà chiến đấu đã kết thúc.

Giang Hàn vốn cho rằng trận chiến này sẽ kéo dài một đoạn thời gian.

Dù sao cũng là một con mãnh hổ thân dài ba mét, tính công kích còn mạnh như vậy.

Nhưng ai có thể nghĩ đến...

Cũng không biết là hắn quá mạnh, hay là con mãnh hổ biến dị này quá yếu.

"Thí nghiệm thực chiến đã hoàn thành, cấp bậc kiểm tra lần này: A+"

Theo thanh âm trong phòng vang lên, cánh cửa hợp kim vốn đang đóng chặt cũng chậm rãi mở ra.

Giám khảo ở cửa kinh ngạc nhìn Giang Hàn ở bên trong.

"Đánh giá A+?"

"Ngay cả những võ giả chém giết trong hoang nguyên cũng không được đánh giá này!"

"Rốt cuộc ngươi làm thế nào?"

Giang Hàn không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể xách đao đi ra, ho khan hai tiếng rồi nói: "Ta cũng không biết, chỉ là vung ra một đao, vừa vặn kích hoạt thiên phú, sau đó cứ như vậy."

Giám khảo trầm mặc, nhìn Giang Hàn vài giây, yên lặng viết xuống đánh giá A+ ở cột khảo hạch biểu hiện thực chiến.

"Được rồi, khảo hạch võ giả của ngươi đã thông qua, vũ khí thả lại chỗ cũ, cầm bảng khảo nghiệm, lên tầng sáu đăng ký, lấy chứng minh võ giả là được."

Giang Hàn lên tiếng, đi đến khu vũ khí loại đao chuẩn bị đem đoản đao trong tay trả về, nhưng mà trước khi trả về, nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính của mình, sau đó bị kinh động.

"Kí chủ: Giang Hàn."

"Đánh giá cấp bậc chiến lực: 1778"

"Đẳng cấp: 2"

"Lực lượng: 50 nhanh nhẹn: 50 thể chất: 51 tinh thần: 44"

"Có thể dùng điểm thuộc tính tự do: 0"

"Khoảng cách giá trị kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp lần sau: 501/2000"

"Thiên phú hiện tại: Thiên phú cấp B (Hội Tâm Nhất Kích LV2)"

"Độ thuần thục thiên phú hiện tại: Hội tâm nhất kích (10/1000)"

"Trước mắt còn thừa có thể dùng thẻ thiên phú: 1"

"Võ kỹ hiện tại: Địa cấp thượng phẩm(Cửu Trọng Lôi Đao Lv1)"

"Cửu Trọng Lôi Đao Lv1: Khi sử dụng vũ khí loại đao tiến hành công kích, lực lượng *2, nhanh nhẹn *2."

"Độ thuần thục của võ kỹ hiện tại: Cửu Trọng Lôi Đao Lv1(1/2000)"

"Trước mắt có thể dùng đạo cụ: Không"

"Không gian hệ thống hiện tại còn lại 0/1000"

"Nhiệm vụ hiện tại: (Thiên Nhân Trảm)"

Nhờ vào Cửu Trọng Lôi Đao bổ trợ, dưới tình huống cầm đao trong tay, chiến lực của Giang Hàn, trực tiếp tăng vọt năm trăm!

Đạt đến hơn một ngàn bảy trăm!

Thật vượt quá bình thường!

Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, nếu không phải như vậy, con mãnh hổ dị thú vừa rồi kia, cũng không có khả năng bị Giang Hàn một đao chém đầu.

Tuy rằng quá trình khảo thí thực chiến rất nhanh chóng, nhưng cũng may Giang Hàn đối với thực lực của mình, có một tầng nhận thức nông cạn.

Chỉ cần cẩn thận một chút, tập trung lực chú ý, dị thú cấp thấp bình thường, với hắn mà nói đã không tạo thành uy hiếp.

Biết điểm này là đủ rồi những thứ khác đều không quan trọng.

Võ giả chứng minh thật ra là một huy chương, cùng với một phần đăng ký trên internet.

Đưa vào số hiệu võ giả của Giang Hàn, có thể tra được một phần tư liệu liên quan tới hắn, ví dụ như thành tích khảo thí các hạng.

Đáng nhắc tới chính là, thời điểm nhận lấy chứng minh võ giả, nhân viên công tác còn muốn số điện thoại của Giang Hàn.

Chỉ cần trở thành võ giả, mỗi tháng đều có thể nhận lấy hai vạn tiền liên minh trợ cấp, mà lần đầu tiên trợ cấp hôm nay là có thể phát xuống.

Đối với Giang Hàn mà nói, đây tuyệt đối xem như là một kinh hỉ ngoài ý muốn, để cho hắn một đợt chợt giàu!

Mặc dù trong nhà có một quán ăn nhỏ, nhưng trên thực tế, thu nhập của quán ăn nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chi tiêu sinh hoạt của hai cha con.

Ngay cả bữa sáng Giang Hàn cũng ở nhà tự làm, cũng đủ để nhìn ra.

Trên đường từ hội quán võ giả đến trường học, Giang Hàn một mực suy nghĩ số tiền này nên tiêu như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có chỗ nào cần tiêu nhiều tiền như vậy, dứt khoát không suy nghĩ nữa, chỉ coi như không có số tiền này.

Chờ khi nào cần dùng rồi nói.

Sau khi đi đến quán cơm ở cửa trường học ăn cơm xong, Giang Hàn một mình chui vào trong phòng học, ngồi xuống tu luyện, thẳng đến khi có bạn học tiến vào phòng học Giang Hàn mới dừng lại.

Chương trình học buổi chiều đều là tiết văn hóa.

Đối với Giang Hàn, người hàng năm duy trì vị trí thứ ba trong khối mà nói, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Nhưng hắn vẫn cố gắng nghe xong thảy tiết học, đợi đến khi chương trình học buổi chiều đều kết thúc, kéo Thường Hạo đi ra ngoài.

Buổi sáng hẹn buổi chiều đi chợ mua Giác Tỉnh Thạch, Giang Hàn không muốn chậm trễ chút nào.

Chủ yếu là hắn thật sự quá tò mò đối với thiên phú thứ hai của mình.

Lỡ như có thể thức tỉnh thiên phú cấp S...

Tuy Giang Hàn biết có chút không có khả năng.

Thị trường dị tài không giống như trong tưởng tượng của Giang Hàn, không phải loại hình thức rao hàng ven đường giống như chợ.

Mà là một tòa nhà ba mươi tầng, phân chia tầng lầu nào làm ăn gì.

Cửa hàng nhà Thường Hạo ở tầng ba khu dược tề, mà Giang Hàn muốn mua Giác Tỉnh thạch, ở tầng một khu dị tài cơ sở liền có thể mua được.

"Lại nói Lão Giang, ngươi còn chưa nói với ta, giữa trưa Khương Tri Ngư tới tìm ngươi là chuyện gì."

Thường Hạo một đường quấn lấy Giang Hàn, chính là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, nhưng Giang Hàn không muốn nói.

Tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ cũng không được.

"Thật ra ngươi không nói ta cũng biết, nàng là đến khuyên ngươi cố gắng đúng không, nếu để ta nói, ngươi thật sự không cần thiết kiên trì cố gắng của mình."

"Dùng dược tề tăng chiến lực lên, đi đại học tốt một chút, chưa chắc không phải một con đường khác."

"Vì sao ngươi lại không nghe khuyên bảo?"

Cảm giác được, Thường Hạo là thật tâm muốn tốt cho Giang Hàn.

Nhưng Giang Hàn đã không cần dược tề, hết lần này tới lần khác còn không thể nói rõ nguyên do trong đó với Thường Hạo, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, rẽ vào một cửa hàng bán dị tài cơ sở.

"Ông chủ, các ngươi có bán đá Giác Tỉnh không?"

Sau khi Giang Hàn đi vào hỏi một câu, sau đó liền nhìn thấy trước quầy có một nữ tử tóc ngắn đang ngồi.

Nghe được Giang Hàn hỏi, cũng không có ý tứ ngẩng đầu.

"Bên trái kệ hàng thứ ba từ dưới lên trên, một trăm một viên."

Giọng nói rất lạnh lùng, chính là thái độ phục vụ này...

Nhưng mà Giang Hàn cũng không thèm để ý, theo lời nữ sinh kia nói, tìm được Giác Tỉnh Thạch.

Kích thước chừng quả trứng gà, tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nhưng hình dạng có chút bất quy tắc.

Nhưng điều này không quan trọng, lấy một tờ một trăm tệ tiền mặt từ trong túi ra, vẫn là hôm qua làm công kiếm được.

Đặt ở trên quầy xong xoay người đi ra, sau lưng truyền đến thanh âm nữ sinh.

"Hoan nghênh lần sau ghé thăm."

Lắc đầu không có để ý, trên tay vuốt vuốt Giác Tỉnh Thạch, hệ thống thì nhắc nhở có phải là lần thứ hai thức tỉnh thiên phú hay không.

Yên lặng lựa chọn không.

Chủ yếu là do thiên phú thức tỉnh động tĩnh hơi lớn, Thường Hạo còn ở bên cạnh.

Hắn biết Giang Hàn đã thức tỉnh qua một lần thiên phú, nếu như ở trước mặt hắn lại thức tỉnh một lần, lấy tính cách của hắn, đại khái ngày thứ hai toàn trường người đều biết.

"Đúng rồi Lão Giang, đến cũng đến rồi, hay là chúng ta thuận tiện đi tầng sáu dạo một vòng?"