Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Má Triệu lắc đầu: "Cậu Mặc rất ít gọi điện về nhà, cũng không thường xuyên liên lạc với ta! Một năm trở lại đây hắn khá bận, nghe nói phải thi đại học!"

Hứa Uyển Đình cau mày: "Hắn đến trường trung học số 27 khi nào? Bố mẹ ta đã đến đó lần nào chưa?”

"Bà chủ và cô chủ cũng bận rộn chưa bao giờ đến đó! Cậu Mặc đã đỗ kỳ thi ba năm trước. Bà chủ chắc là cũng biết rằng cậu Mặc đang học ở trường trung học số 27, nhưng ngày hôm đó sau khi bà chủ nghe nói trường trung học số 27 rất tầm thường, bà chủ không muốn đi nên đã bảo chú Lý đưa hắn đi báo danh, sau này bà chủ quên mất cậu Mặc đang học ở trường trung học số 27!" Má Triệu giải thích.

Trái tim Hứa Uyển Đình run lên, hơi thở trở nên gấp gáp.

Chị ta cảm thấy tim mình chợt đập mạnh.

Một lúc sau, chị ta tiếp tục hỏi: "Vậy má Triệu, Hứa Mặc... Có phải hắn thường xuyên đến phòng của mẹ ta không? Và cũng thường đến phòng cô hai, cô ba, cô tư?"

"Cái này..." Má Triệu thở dài gật đầu.

Chính vì điều này mà nhà họ Hứa rất chán ghét Hứa Mặc.

Đặc biệt là những việc như lén lút đến phòng Tạ Băng Diễm và ngủ trên giường của Tạ Băng Diễm khiến bà ta rất tức giận.

Tạ Băng Diễm luôn thích sự sạch sẽ, gọn gàng và rất kén chọn. Làm sao bà ta có thể cho phép người khác chạm vào đồ đạc của mình? Hứa Mặc đây là đụng trúng họng súng của Tạ Băng Diễm.

"Hắn có trộm gì không?" Thấy bà ấy gật đầu, Hứa Uyển vội vàng hỏi lại.

"Cái này có chút khó nói!" Má Triệu tựa hồ không dám nói bậy bạ, vội vàng nói:

"Cô cả, chuyện này phải hỏi ông chủ Mặc hoặc bà chủ! Chuyện này tôi không biết!”

Hứa Uyển cau mày, nhìn chằm chằm vào bà ấy.

Má Triệu im lặng một lát rồi nói: "Cậu Mặc... Chắc là đã lấy quần áo của bà chủ, hình như là lấy một lần và bị cô hai phát hiện, cô hai bắt hắn trả lại rồi nói cho bà chủ biết! Bà chủ phạt hắn đứng bên ngoài cả đêm!"

Hứa Uyển Đình giật mình.

Lần đó chị ta cũng biết.

Chuyện xảy ra ba năm trước, lần đó Hứa Mặc lẻn vào phòng của Tạ Băng Diễm, lấy quần áo của Tạ Băng Diễm trong tủ. Bị cô hai Hứa Tuyết Huệ tịch thu lại và nói với mẹ. Bà ta tức giận không những đánh vào lòng bàn tay hắn mà còn bắt hắn đứng và không cho hắn ăn cơm.

Hứa Uyển Đình vẫn còn nhớ rằng sau khi Tạ Băng Diễm lấy lại chiếc váy, bà ta đã ném nó vào thùng rác.

Hứa Uyển Đình cau mày.

Hứa Mặc, ngươi thật sự đã ăn trộm đồ sao?

Chị ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi Má Triệu: "Má Triệu, ngươi nghĩ sao Hứa Mặc lại trộm đồ? Đặc biệt lại là trộm quần áo của mẹ!"

"Cái này… " Má Triệu dừng lại, không nói nữa.

"Sao vậy? Má Triệu biết cái gì sao?" Nhìn bà ấy không nói, Hứa Uyển Đình cũng cảm thấy Hứa Mặc thói xấu khó nói.

Đặc biệt đối với một người như mẹ của mình Tạ Băng Diễm người thích sự hoàn hảo và sạch sẽ ngăn nắp mà nói thì lại càng khó chấp nhận.

Cũng không lạ gì khi mẹ tôi vứt quần áo vào thùng rác sau khi tìm thấy chúng. 

"Cô cả, sao ngươi lại hỏi những chuyện này? Cậu Mặc chắc là sẽ quay trở về thôi!" Má Triệu nhìn chị ta với vẻ mặt lo lắng.

"Thật sao? Ngươi nghĩ vậy à?" Hứa Uyển Đình nhìn bà ấy.

"Bởi vì cậu Mặc không có nhiều tiền! Cả bà chủ và ông chủ đều không cho hắn tiền! Cụ ông và cụ bà ngay cả trong dịp Tết Nguyên Đán cũng chưa bao giờ cho hắn tiền! Cậu Mặc không có tiền, cho nên hắn nhất định sẽ trở lại!" Má Triệu nói.

Hứa Uyển Đình cau mày: "Chuyện này không phải lý do! Bố mẹ đã hoàn toàn tức giận rồi, hắn có quay lại cũng chẳng ích gì, chắc chắn hắn sẽ bị dạy dỗ một trận!"

Má Triệu không nói nữa.

Hứa Uyển Đình nhìn bà ấy nói: "Ta nhớ hắn đã trộm quần áo của mẹ ta ba lần và lần nào cũng bị bắt! Lần này hắn lại phá hỏng váy của mẹ ta. Hứa Mặc, hắn thực sự có tật xấu gì sao?"

Hứa Uyển Đình đột nhiên nhận ra rằng mình hoàn toàn không hiểu người em trai này, chị ta muốn làm rõ xem người em trai này có phải giống như những gì mình nghĩ không.

Nếu đúng như những gì các chị em nói thì không còn gì để nói. Thói xấu khó thay đổi và cần phải theo dõi chặt chẽ.

Nhưng nếu không phải... Hứa Uyển Đình cảm thấy hơi kỳ lạ Hứa Mặc này không lấy thứ gì tốt mà lại nhất quyết lấy quần áo của mẹ.

Má Triệu nhìn Hứa Uyển Đình có chút trầm mặc, sau đó quay đầu nhìn phòng khách, do dự một lát rồi nói: "Cô cả, có lời này sau khi má Triệu nói ra xin ngươi đừng nói cho người khác biết, nếu không, người khác sẽ trách ta!"

"Hửm? Chuyện gì?" Hứa Uyển Đình ngạc nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của má Triệu vội vàng hỏi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác đâu.”