Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trên đường đến trường, Phương Tinh vẫn đang suy nghĩ về vấn đề vũ khí uy lực mạnh.

Con đường võ đạo của hắn chỉ mới bắt đầu, ngay cả đệ nhất cảnh, “Bì Nhục”, hắn còn chưa rèn luyện thành công, vẫn chỉ là một con tôm nhỏ bé.

Liều lĩnh xuyên qua dị giới, hắn rất dễ gặp nguy hiểm.

Tuy vậy, sở trường của con người chính là sử dụng công cụ, mượn sức mạnh từ bên ngoài!

“Súng laser, nếu có một khẩu loại quân dụng thì tốt rồi…”

Súng laser quân dụng chắc chắn không có yêu cầu ‘không được tấn công con người’, có thể được xem như một hung khí hạng nhẹ.

“Cửa hàng bình thường thì khỏi cần nghĩ, chi bằng thử đến chợ đen xem sao…”

Phương Tinh đá một hòn đá ra xa.

Xoẹt!

Hòn đá bay vút ra, rơi xuống dòng sông nhỏ, tạo thành một chuỗi bọt nước.

Bên trong Liên bang Lam Tinh, con người không hề hòa hợp như một, mà từ xưa đến nay, luôn có mâu thuẫn tồn tại.

Không chỉ có thế, những tà thần ngoại vực đáng sợ kia thậm chí còn nắm giữ quyền năng “không gian hư ảo”, có thể đưa tộc hệ tay sai, hay thậm chí là dòng dõi tà thần của chúng xâm nhập vào lãnh thổ của loài người!

Sự phá hoại mà chúng gây ra chỉ là chuyện nhỏ, điều đáng lo ngại nhất là sự lan truyền tín ngưỡng, đến nỗi chúng còn hình thành nên những giáo phái ẩn nấp trong bóng tối.

“Giáo đồ tà giáo, quân phản loạn… chính là những mối họa ngầm trong lòng nhân loại…”

“Nghe nói, ở ngoại ô thành Phong Diệp có một khu chợ đen, bất cứ thứ gì cũng có thể mua bán, thậm chí có thể tìm thấy dấu vết của giáo đồ tà giáo…”

“Vũng nước này quá sâu, mình chỉ là một học sinh ngoan hiền thôi.”

“Hơn nữa, tiền cũng không đủ…”

Nghĩ đến số dư trong tài khoản, Phương Tinh lập tức dập tắt mọi ý nghĩ: “Thời gian tới, mình phải học tập cho tốt, làm thêm chăm chỉ… Cố gắng kiếm tiền, không mua nổi súng laser thì mua một cây dùi cui điện cũng được…”

Ba ngày sau.

[Danh tính: Phương Tinh]

[Tuổi: 16]

[Nghề nghiệp: Võ giả]

[Đệ nhất cảnh: Bì Nhục (Luyện da: 22/100)]

[Mười hai thức quyền pháp quân đội: 57/100 (Nhập môn)]

[Đại Long Thung: 68/100 (Nhập môn)]

[Cánh cổng Chư Thiên: 5/100 (Đang định vị)]

Trong trường học, Phương Tinh vừa tập Đại Long Thung xong, nhìn bảng thuộc tính, hắn không khỏi im lặng.

“Bỏ công khổ luyện ba ngày, thứ tăng nhanh nhất lại là cánh cổng Chư Thiên… Thật là…”

“Cảnh giới võ đạo là quan trọng nhất, luyện da chỉ tăng được 1 điểm thuần thục, tính theo tốc độ này, mình cần 231 ngày mới có thể hoàn thành luyện da, sau đó mới đến luyện xương… Khi cả luyện da lẫn luyện xương đều viên mãn, mình mới có thể thử đột phá võ đạo đệ nhị cảnh, Cân Cốt!”

“Luyện da đã mất gần một năm, luyện xương e rằng chỉ có thể khó hơn, chưa kể, đây mới là giai đoạn đầu mà ba ngày mới tăng một điểm, nếu là giai đoạn sau thì có lẽ là bốn ngày, hay thậm chí là năm ngày tăng một điểm…”

“Tính như vậy, mình mà muốn đột phá đến võ đạo đệ tam cảnh trước khi tốt nghiệp thì thật là nằm mơ giữa ban ngày…”

Phương Tinh mím môi.

Tất nhiên là mọi chuyện không thể tính toán đơn giản như vậy, dù là thuốc bổ đặc biệt hay thiết bị hỗ trợ tu luyện, đó đều là những thứ có thể giúp tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều.

Thế nhưng, những thứ đó đều không liên quan gì đến hắn.

“Cách duy nhất chính là ‘Đại Long Thung’!”

“Hiện giờ, Đại Long Thung của mình vẫn chỉ ở cấp độ nhập môn, hiệu quả tôi luyện da thịt đương nhiên sẽ không cao… Nhưng đến khi đạt đến cấp độ cao hơn… hiệu quả chắc chắn là vượt xa so với bây giờ.”

“Tiếc là Đại Long Thung cũng tăng trưởng rất chậm, con đường võ đạo này quả thật là gian nan…”

Phương Tinh thầm cảm thán.

- A Tinh… Chuẩn bị đi làm thôi, lần này là đến khu nhà giàu đấy… Khu biệt thự ven sông Huy Hoàng, nghe nói chưa?

Lưu Vĩ tiến lại gần với vẻ mặt gian xảo, đảo mắt nhìn xung quanh.

- Ồ? Khu biệt thự nổi tiếng đó, toàn là nhà giàu ở thôi…

Phương Tinh như nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Hình như nhà của… ai đó trong trường mình cũng ở khu biệt thự ven sông Huy Hoàng thì phải…

Nghe vậy, Lưu Vĩ hơi đỏ mặt, liếc nhìn xung quanh:

- Nói nhảm ít thôi, đi không?

- Đi chứ!

Phương Tinh lập tức đồng ý:

- Tớ đang kẹt tiền… Nhưng nói trước, đơn của võ giả đệ nhị cảnh thì không nhận đâu…

- Chắc chắn rồi, võ giả đệ nhị cảnh cũng chẳng thèm thuê chúng ta…

Lưu Vĩ đáp lại một cách đương nhiên.

Với trình độ khoa học kỹ thuật của Liên bang Lam Tinh, những công việc chân tay đơn thuần rất khó tìm.

Công việc mà nguyên chủ và Lưu Vĩ tìm được trước đây, tự nhiên không phải công việc bình thường, mà là… làm “người nộm” sống!

Đối với võ giả, đánh hình nộm đứng im mãi cũng không tiến bộ nhanh bằng đánh với người thật!

Một số học sinh là người tự nhiên có nhu cầu thuê “người nộm” để luyện võ.

“Cơ thể con người là thứ phức tạp và tinh vi nhất, cũng không phải là không có robot luyện tập chuyên dụng, nhưng dùng cho võ giả cảnh giới nhập môn thì quá lãng phí, chi bằng thuê người còn hơn… Vấn đề là ở hiệu quả kinh tế.”

Trên đường đến khu biệt thự ven sông Huy Hoàng, Phương Tinh thầm nghĩ.

Sau khi hắn xuống tàu đệm từ, mọi thứ trước mắt hắn bỗng sáng bừng lên.

Nơi đây là một vùng non xanh nước biếc, có vài căn biệt thự điểm xuyết, tạo nên khung cảnh vô cùng hài hòa, mang đậm nét cổ điển, tao nhã.

Đường phố sạch sẽ, ít người qua lại, nhưng ai nấy đều ăn mặc sang trọng.

Môi trường xung quanh Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài đã được coi là tốt, nhưng so với nơi này, nó lập tức trở thành gà ri bên cạnh phượng hoàng.

Cổng khu biệt thự ven sông Huy Hoàng có hai bảo vệ mặc đồng phục đứng thẳng tắp như cây tùng, toát ra khí chất khác thường.

Phương Tinh vừa nhìn đã biết hai người này chắc chắn đều đã luyện Đại Long Thung đến cấp độ từ nhập môn trở lên, khí thế hung hãn bức người.

“Đây là khu nhà giàu sao? Ngay cả bảo vệ cũng là võ giả đệ tam cảnh…”

Khi hắn đang thầm cảm thán thì Lưu Vĩ bên cạnh đã tươi cười tiến lên:

- Hai vị học trưởng, anh Vương… mời anh hút thuốc.

Trước đây, hai người bọn họ trước đây đã từng đến nơi này làm thêm, coi như cũng quen mặt, biết hai bảo vệ này đều là cựu học sinh của Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài, là những người từng kinh qua chiến trường và sống sót trở về.

Không phải kẻ liều mạng thì cũng không cạnh tranh được công việc này.