Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phường thị Thanh Lâm.

“Không ngờ, lần báo thù này lại thuận lợi ngoài sức tưởng tượng...”

Phương Tinh nhìn khẩu súng laser màu bạc trắng trong tay, nở một nụ cười: “Nếu không tìm thấy gã ta, mình còn định dùng đến thứ như ‘tầm khí phù’ nữa chứ...”

Phải nói rằng, tuy những loại phù triện ở tu tiên giới này, về mặt uy lực, không bằng so với vũ khí thông thường của thời đại vũ trụ, nhưng trên các phương diện khác, chúng lại cực kỳ hữu dụng.

Ví dụ như loại “tầm khí phù” này, chỉ cần có hơi thở của một người, là nó có thể tìm thấy đối phương trong phạm vi nhất định!

Còn có lá bùa ẩn nấp lần trước nữa, nó xem như đã cứu mạng Phương Tinh một lần.

Nếu không, hắn có thể đã bị đám động vật nhỏ của Lance tìm thấy và chết mất xác rồi...

Có điều, nếu thật sự đến đường cùng như thế, hắn thà rằng để lộ bí mật xuyên không, cũng nhất định phải trốn vào dị giới.

Phương Tinh bước ra khỏi phòng, thoải mái duỗi lưng một cái.

Lúc này, cánh cửa trước nhà của góa phụ họ Thẩm ở cạnh chợt mở, một người đàn ông trung niên mặc áo đen bước ra.

Ông ta nhìn thấy Phương Tinh, cũng hơi sững sờ, sau đó chắp tay chào hỏi:

- Xin ra mắt đạo hữu, tại hạ là “người bắt yêu” Dư Hạ, vừa mới chuyển đến đây, sau này chúng ta là hàng xóm của nhau rồi.

- Thì ra là Dư đạo hữu...

Phương Tinh đáp lễ, cười nói:

- Mấy hôm nay, ta vẫn luôn bế quan, chỉ biết là tông môn phái người đến tiêu diệt thú triều, không biết tình hình chiến đấu thế nào rồi?

- Thì ra đạo hữu mấy ngày nay vẫn luôn bế quan...

Dư Hạ cười nói:

- Có đại tu sĩ Trúc Cơ ra tay, đương nhiên là chúng ta đại thắng, đại tu sĩ Trúc Cơ của tông môn và lão tổ Trịnh gia liên thủ, một mạch tiêu diệt mấy con yêu thú nhị giai, không còn kẻ cầm đầu, đám yêu thú nhất giai còn lại bị chúng ta giết chết không ít, thú triều này tự nhiên cũng được giải quyết...

“Thì ra thú triều đã được giải quyết rồi sao?” Nghe được tin tức này, Phương Tinh hơi ngỡ ngàng, thầm cảm thán trong lòng, đây chính là thế giới tu tiên, thắng bại của chiến lực đỉnh cao sẽ quyết định tất cả.

- Đúng vậy, giá cả của những loại vật tư sinh hoạt bình thường kia cuối cùng cũng giảm xuống rồi, mẹ kiếp... chỉ hận là nguyên liệu yêu thú quá nhiều, giá cả giảm mạnh, khiến cho việc làm ăn của tại hạ cũng bị ảnh hưởng...

Dư Hạ đã tự xưng là “người bắt yêu”, vậy thì chắc chắn là hành nghề săn bắt yêu thú.

Nhưng lúc này, y nói ra mà không hề có cảm giác chán nản, ngược lại còn mang theo vài phần tự hào.

- Ha ha, trước đó đạo hữu tham gia vây quét thú triều, tông môn nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh... Chắc là đủ để sống một thời gian rồi, đợi đến sau này, giá cả nguyên liệu yêu thú nhất định sẽ từ từ tăng lên.

Phương Tinh cười đáp.

- Chính xác là như vậy, đạo hữu không đi cùng thật là đáng tiếc... Đúng rồi, hai ngày nữa, để ăn mừng vấn đề thú triều được giải quyết thuận lợi, Trịnh gia chuẩn bị tổ chức một buổi đấu giá, nhất định phải đi đó.

Dư Hạ nói.

- Đấu giá sao? Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở.

Phương Tinh chắp tay, đi về phía phường thị.

...

- Thịt yêu thú... Thịt yêu thú giảm giá đây!

- Hắc linh quả thượng hạng, chỉ cần một hạt linh sa một quả...

- Da thú, gân thú, xương thú đại hạ giá đây...

Trong phường thị, bầu không khí vẫn náo nhiệt như trước.

Đến nỗi, Phương Tinh còn nhìn thấy có nhiều quầy hàng hơn, những chỗ đó bày bán đủ loại nguyên liệu yêu thú, khiến người ta hoa cả mắt.

“Ừm, có thể mua nhiều thịt yêu thú một chút, thậm chí là dự trữ, khó lắm mới có dịp giá cả giảm mạnh đến thế...”

Phương Tinh đi dạo một vòng, trầm ngâm gật đầu.

“Có lẽ mình nên tìm một người đại diện, dù là thay mình bày quầy bán linh dược hay dò la tin tức trong phường thị đều được, mình một mình vùi đầu vào luyện võ nên hơi bị mù tin tức, đến cả chuyện đấu giá cũng nhờ người khác nói thì mới biết…”

Hiện giờ, hắn đã có súng laser phòng thân, hành động cũng trở nên táo bạo hơn một chút.

Có đủ thực lực mới có thể chiêu mộ người khác làm việc cho mình, không sợ bị phản bội - bởi vì chỉ cần rút súng một phát là có thể trấn áp được.

Tuy nhiên, chuyện này không gấp, hắn có thể từ từ sắp xếp, suy nghĩ.

“Ít nhất, trước khi đến khai giảng, mình không cần phải vội...”

Một khi đã khai giảng, thời gian mà Phương Tinh có thể ở bên này sẽ ít đi rất nhiều, đến lúc đó, hắn phải dành từng giây từng phút để tu luyện, có một người có thể sai khiến sẽ giúp bản thân thuận tiện hơn rất nhiều.

Phương Tinh đi đến trước một quầy hàng bán thịt yêu thú:

- Thịt yêu thú của ngươi bán thế nào?

Chủ quầy bán thịt là một người đàn ông vạm vỡ, tay cầm một con dao phay, lưỡi dao lóe lên, một khúc xương đã được lọc ra, trên đó không dính một chút thịt nào, nghe vậy, y cũng không ngẩng đầu lên, đáp:

- Một viên linh thạch mười lăm cân!

- Rẻ hơn chút nữa đi, một viên linh thạch ba mươi cân thì sao?

Phương Tinh bắt đầu mặc cả.

Ở phường thị Thanh Lâm này đã lâu, hắn cũng dần dần quen với phong tục nơi đây, biết rõ mua bán mà không mặc cả thì nhất định sẽ bị chém đẹp!

- Ngươi nói đùa gì vậy, nhiều nhất là mười tám cân!

Chủ quầy bán thịt trừng mắt, mang theo vài phần hung dữ.

Nhìn tu vi của y, nói không chừng đây là một tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!

Đáng tiếc, y căn bản không dọa được Phương Tinh, người đang mang theo súng laser trong người:

- Hai mươi lăm cân!

Hắn mặc cả một hồi lâu, cuối cùng cũng chốt được giá hai mươi cân.

- Được rồi, cho ta một trăm cân.

Phương Tinh móc ra năm viên hạ phẩm linh thạch, thầm nghĩ sau khi về nhà sẽ ướp thịt:

- Đây là thịt lợn yêu đúng không? Cho ta thịt đùi, phải là thịt đùi sau đấy!

- Yêu cầu thật nhiều...

Chủ quầy bán thịt hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Phương Tinh.

Dù sao thì hiện tại có quá nhiều quầy hàng bán nguyên liệu yêu thú, thịt để lâu sẽ bị hỏng, bán được bao nhiêu thì bán.

“Thịt đùi này không tệ, về nhà có thể làm giăm bông...”

Phương Tinh là võ giả, mang vác trăm cân cũng nhẹ như không, lại đi dạo thêm hai vòng, hắn bèn chuẩn bị trở về căn nhà tranh của mình, ăn thịt tu luyện cho tốt, đồng thời chờ đợi buổi đấu giá.

Trên đường trở về, hắn đi ngang qua khu nhà tranh Ất tự.

Khi đi ngang qua, Phương Tinh thỉnh thoảng lại nhìn thấy mấy người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, nửa người dựa vào mép cửa, ánh mắt như có móc câu, nhìn chằm chằm vào mỗi người đi qua.

Thỉnh thoảng, lại có một hai tên võ giả tiến lên, sau khi thương lượng giá cả xong thì họ liền bước vào trong, đóng cửa lại.

“Mẹ kiếp, thật là lẳng lơ...”

Phương Tinh khinh thường nhổ một bãi nước bọt, không khỏi sờ sờ túi tiền: “Nơi này chỉ cần một hạt linh sa, đúng là rẻ hơn so với một viên linh thạch hạ phẩm ở Tình Vũ lâu... Nhưng mà không đúng, trong Tình Vũ lâu đều là tiên tử chân chính, còn tu luyện cả mị thuật đặc thù, còn ở đây đều là võ giả... Cơ hội để những tên võ giả như mình đè đầu cưỡi cổ tu sĩ thật sự là không nhiều a...”

Đang đi, một trận ồn ào đột nhiên truyền đến từ phía trước.

Bốp!

Một bóng người bị ném ra ngoài, ngã lăn quay trên đất.

May mà người ra tay cũng không muốn làm người khác bị thương, thế nên kẻ này chỉ lăn một vòng đã đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người:

- Con khốn... Không bán thì thôi, sao còn ra tay đánh người?

- Hừ hừ... Cũng không tự soi gương xem lại bản thân mình là cái thứ gì, vậy mà cũng muốn động vào ta! Cút về nhà uống nước rửa chân của mẹ ngươi đi!

Hoa Phi Nguyệt uể oải dựa vào cửa, cười mắng nhưng lại toát lên vẻ phong tình vạn chủng.

Nàng ta mặc một chiếc váy sen màu xanh lá cây, để lộ ra bộ ngực trắng nõn nà, đúng là da thịt như ngọc, xinh đẹp động lòng người.

Mà nàng lại còn ở nơi như thế này, khó trách khiến người ta hiểu lầm.

Nàng ta mắng xong tên kia, liếc mắt một cái, lại nhìn thấy Phương Tinh, bèn không khỏi cười duyên một tiếng:

- Nếu như ngươi mà cũng đẹp trai như tiểu ca ca này, tỷ tỷ đây cũng không phải là không thể suy nghĩ, còn tặng không cho ngươi nửa viên linh thạch nữa!

Tuy rằng ngũ quan của tên kia cũng không đến nỗi xấu xí, nhưng cũng chỉ có thể coi là bình thường, nghe vậy, gã hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tinh một cái, rõ ràng là ghi hận cả hắn, khiến cho Phương Tinh dở khóc dở cười.

Đây có tính là tai bay vạ gió không?

Hắn thầm oán thán một câu, nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Hoa đạo hữu nói vậy là sai rồi...

- Ồ? Sai ở đâu?

Hoa Phi Nguyệt cười khanh khách.

- Tại hạ phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong... Ít nhất cũng đáng giá một viên linh thạch.

Phương Tinh thản nhiên đáp.

- Tốt, tốt lắm, đến đây, ta cho ngươi một viên linh thạch!

Hoa Phi Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay.

Phương Tinh lập tức bước vào trong, tung một cước đá văng cửa ra.

Tên kia chỉ có thể chửi ầm lên, mắng chửi hai người là gian phu dâm phụ, sau đó xám xịt bỏ đi trong ánh mắt khinh bỉ, chế giễu của những người xung quanh.

...

- Sao vậy... Tiểu đệ đệ thật sự muốn ủng hộ việc làm ăn của tỷ tỷ sao?

Nhìn thấy Phương Tinh đá văng cửa, ánh mắt của Hoa Phi Nguyệt lóe lên tia sáng khác thường, nàng cười hỏi.

- Hoa đạo hữu sao lại rơi vào tình cảnh này?

Phương Tinh đảo mắt nhìn bốn phía, bèn nhìn thấy trong bát sứ men xanh trên bếp còn một ít cơm, vậy mà lại chỉ là cơm thường.

- Ôi... đắc tội với Hắc Hổ bang, lại còn trở mặt với đại ca, ta nào dám ra ngoài săn bắn? Chỉ có thể ru rú trong phường thị, cầu mong tự bảo vệ mình... Số tích lũy trước kia, phần lớn đều đã bị ta tiêu hết, chút ít còn lại thì phải dùng để mua đan dược trị thương, ta chẳng phải chỉ có thể sống chật vật sao?

Giọng điệu của Hoa Phi Nguyệt có phần u oán, nàng nhìn chằm chằm vào đống thịt heo trong tay Phương Tinh:

- Tiểu đệ đệ sống thật là thoải mái... Vậy mà lại có thể ăn thịt yêu thú mỗi bữa!

- Ta chỉ làm chút buôn bán nhỏ, gần đây tình hình hơi khá khẩm một chút thôi.

Ban đầu, Phương Tinh chỉ định đến đây trò chuyện vài câu.

Nhưng nhìn thấy tình trạng hiện tại của Hoa Phi Nguyệt, hắn lại có chút động lòng.

Nàng ta dù gì cũng là võ giả Tiên Thiên, chỉ là lúc trước đầu óc có chút không bình thường, thế mà lại đi kết giao huynh đệ với tu sĩ, hậu quả là thua đến thảm hại.

Kết quả là bây giờ, nàng lại sa sút đến mức phải thèm muốn... “thịt” của hắn.

- Có thể có một công việc làm ăn trong phường thị là mơ ước của biết bao nhiêu tu sĩ và võ giả... Đáng tiếc...

Hoa Phi Nguyệt không biết nghĩ đến điều gì, thật sự cảm thấy mất hết cả hứng.

Có lẽ, nàng cũng nên giống như ngũ muội, rời khỏi cái nơi đau lòng này?

Nếu không, tiếp tục sống như vậy, nói không chừng nàng thật sự sẽ phải đi bán thân.

- Hoa đạo hữu đừng nản chí, đây là mười cân thịt yêu thú, xin mời nhận cho.

Phương Tinh suy nghĩ một lát, quyết định cho nàng ta chút lợi ích trước.

Dù sao đây là lần đầu tiên đến nhà, ít nhiều gì hắn cũng phải mang theo quà, mà Hoa tỷ tỷ này hiện giờ không nơi nương tựa, lại khéo léo hoạt bát, nói không chừng sau này nàng sẽ là một ứng viên không tồi cho vị trí quản lý giúp hắn thì sao?

Cho dù sau này hai bên không hợp tác làm ăn, thì việc tặng một ít thịt yêu thú lúc này cũng không tính là gì, món quà này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.

- Tiểu đệ đệ...

Hoa Phi Nguyệt thật sự hơi cảm động, đôi mắt đẹp long lanh, che miệng cười khẽ:

- Chẳng lẽ... tiểu đệ đệ có ý với tỷ tỷ sao? Đáng tiếc, tỷ tỷ không có linh thạch...