Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Nhị đệ, Tứ đệ?

Mắt đại hán vạm vỡ đỏ ngầu, thanh trường kiếm trong tay phát ra tiếng rồng ngâm, một luồng kiếm khí dài vài tấc lóe lên trong bóng tối, chém ngang một nhát!

Phập!

Trường kiếm lướt qua người con yêu thú lợn rừng, để lại một vết thương dài ngoằng.

Vết thương đó là chí mạng đối với con người, nhưng đối với con lợn yêu quái này thì lại chẳng thấm vào đâu, ngược lại còn kích thích hung tính của nó.

Hừ hừ!

Nó giơ cao móng vuốt, giẫm mạnh xuống đất!

Ầm!

Mặt đất rung chuyển như động đất.

Một luồng ánh sáng màu vàng đất hiện lên, nhanh chóng lan ra xung quanh.

Lão Tam trực tiếp bị ánh sáng bao phủ, mấy cây giáo bằng đất xuất hiện trên ngực, y bị đóng chặt xuống đất.

- Lão Tam?!

Đại hán vạm vỡ biết lần này đã gặp phải đối thủ khó chơi, không chút do dự, lấy từ trong túi da trước ngực ra một lá bùa màu vàng, cẩn thận xé ra.

Đùng!

Một luồng ánh sáng vàng kim bao phủ lấy y, mơ hồ tạo thành hình dạng một chiếc chuông vàng.

Vài ngọn giáo đất bắn lên chuông vàng, phát ra tiếng vang trầm đục.

Sau khi kích hoạt lá bùa “kim chung tráo” khó kiếm được này, đại hán vạm vỡ không chút do dự, xoay người bỏ chạy!

Trong bóng tối, một luồng ánh sáng vàng kim liều mạng chạy trốn phía trước, phía sau là bóng đen khổng lồ với cặp răng nanh đỏ như máu đang đuổi theo, trông vô cùng bắt mắt.

Sau khi hai bên rời đi, đột nhiên có tiếng cánh quạt xoay vang lên trong không khí.

Một chiếc máy bay không người lái màu đen nhỏ gọn hạ xuống, cánh tay robot thò ra, nhặt một số thứ nhỏ trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Cứ điểm tạm thời.

“Kiếm khí? Thực lực của đại hán kia quả nhiên là Phác Ngọc cảnh, ngoài ra, còn có cả phù chú? Đây là… tu tiên? Tu đạo?”

Phương Tinh nhìn màn hình giám sát với khuôn mặt hiện rõ vẻ khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn trời.

“Tới rồi.”

Hắn điều khiển máy bay không người lái hạ cánh, đưa tay nhận lấy những thứ lặt vặt mà nó mang về.

“Đúng là máy bay không người lái thời đại vũ trụ, không chỉ rẻ, mà thời lượng pin và tải trọng đều được tăng cường đáng kể…”

Cảm thán một tiếng, Phương Tinh đeo găng tay cao su vào, bắt đầu phân loại đồ vật.

Trong đó, thứ bắt mắt nhất chính là mấy cây “chu long thảo”!

Dù sao mấy người kia cũng vì nó mà mất mạng, đây chắc chắn là thứ tốt.

“Ừm, sinh vật siêu phàm ở gần đây khá nhiều, gần hang ổ của chúng dường như đều có một số loại thảo dược kỳ lạ…”

Phương Tinh quan sát chu long thảo, sờ cằm, đột nhiên nghĩ đến một cách kiếm tiền.

Đó chính là lợi dụng máy bay không người lái để hái những loại thảo dược quý hiếm!

Làm như vậy có rất nhiều lợi ích, trước hết là rất kín đáo!

Đối với nhiều loài thú hoang, máy bay không người lái chẳng khác gì đồ bỏ đi, rất khó bị phát hiện.

Thêm vào đó, nó có khả năng bay lượn, di chuyển nhanh nhẹn, ra tay lén lút, tỷ lệ thành công rất cao!

Đương nhiên, nếu bị yêu thú phát hiện trực tiếp, chắc chắn vẫn sẽ bị phá hủy.

Nhưng điều này lại liên quan đến một lợi ích khác - rẻ!

Cho dù bị yêu thú phát hiện, hắn cùng lắm là mất một chiếc máy bay không người lái.

Ở thành phố Phong Diệp, thứ này chẳng khác gì đồ chơi của trẻ con, giá cả lại vô cùng rẻ.

“Đánh cược một phen, xe đạp biến thành xe máy.”

Phương Tinh cảm thán một tiếng, nhìn sang những thứ lặt vặt khác.

Số lượng không nhiều, bao gồm một con dao găm màu đen, rút ra thấy ánh sáng lạnh lẽo, rõ ràng là rất sắc bén.

Ngoài ra, còn có một chiếc túi tiền nhỏ.

Chiếc túi tiền này dường như được làm từ da thú, màu xám xịt, trông rất bình thường.

Mở miệng túi ra, ở trong có ba viên đá kỳ lạ và bốn viên đá nhỏ như hạt gạo.

“Chiếc túi này được buộc rất chặt, có vẻ như chủ nhân của nó rất sợ những viên đá này bị rơi mất…”

Phương Tinh đặt một viên đá nhỏ trước mặt, cẩn thận quan sát, phát hiện viên đá này trong suốt như ngọc, bên trong dường như có một làn sương mù.

Ngoài ra, dưới ánh sáng bên ngoài, nó dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng năm màu lung linh huyền ảo.

“Nhìn là biết ngay, chắc chắn là thứ tốt.”

Hắn tiện tay cất đồ đi, nhìn tấm bản đồ lớn trên màn hình điện tử.

Trải qua mấy ngày thăm dò, Phương Tinh đã nắm được sơ bộ tình hình xung quanh.

“Rất nhiều sinh vật siêu phàm, rất nhiều mãnh thú… là một nơi nguy hiểm.”

“Cộng thêm tuyến đường mà bốn người kia đi tới, có phải khu vực loài người sinh sống là ở phía đông không?”

“Về nhà mua thêm mấy chiếc máy bay đồ chơi, đi thăm dò phía đông…”

Nghĩ đến đây, Phương Tinh thiết lập chế độ tự động, thả máy bay không người lái ra ngoài.

Sau đó, hắn im lặng đếm ba giây, một luồng ánh sáng trắng bạc hiện lên trước mắt.

Ánh sáng bao trùm lấy hắn.

Chờ đến khi hoàn hồn lại, hắn đã đứng trong phòng ngủ.

“Bây giờ, mình có thể tự do xuyên qua thế giới khác, chỉ cần trì hoãn ba giây, không cần tiêu hao gì khác…”

“Còn địa điểm xuyên qua, dường như là lấy vị trí hiện tại của mình làm chuẩn thì phải?”

“Cuối cùng, đồ vật và cả chuột bạch sống ở thế giới này có thể mang đến thế giới khác, mà đồ vật ở thế giới khác cũng có thể mang về…”

Phương Tinh nhìn chiếc túi tiền nhỏ đang nằm yên trong lòng bàn tay.

“Đồ tốt thì là đồ tốt, nhưng không dám mang đi giám định, càng không dám bán…”

“Hơn nữa, việc mua sắm vật tư trước đó đã hơi kỳ lạ rồi, tiếp theo nếu mình mua số lượng lớn…”

Tuy Liên bang rất coi trọng quyền riêng tư, công dân muốn mua gì là quyền tự do của họ, miễn là không nằm trong danh sách cấm.

Nhưng Phương Tinh vẫn muốn giấu giếm chút xíu.

“Hay là mình nên ra ngoài nhiều hơn, tạo dựng hình tượng người đam mê sinh tồn ngoài trời?”

“Bây giờ chỉ mua không bán, vấn đề cũng không lớn lắm…”

Một lần nữa, hắn lại khẳng định một điều, cũng có thể nói là nguyên tắc hành động sau này: đồ vật từ thế giới khác, tuyệt đối không thể dùng thân phận này để bán ra ngoài!

“Xem ra… vẫn là không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với chợ đen.”

Phương Tinh thở dài.