Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khu chung cư Gia Viên Hạnh Phúc.

Trở về nhà, Phương Tinh kìm nén sự nóng lòng trong lòng, ăn cơm tối, nghỉ ngơi một lát, sau đó mới đi đến phòng tập.

“‘Dung dịch dinh dưỡng cấp D3’, được cô đặc bằng công nghệ cao từ nhiều loại dưỡng chất ngoài hành tinh, được ‘Toàn Tri Chi Não’ điều chế… Xác nhận là phù hợp nhất với nhu cầu tu luyện của võ giả cấp thấp, mỗi lần uống 20 ml…”

Hắn mở hộp, xem kỹ hướng dẫn sử dụng và những điều cần lưu ý.

Sau đó, cầm lấy một ống nghiệm, từ từ mở ra.

Chất lỏng sền sệt màu xanh lam tỏa ra mùi vị kỳ lạ, không biết là thơm hay hôi.

“Uống một hơi cho sảng khoái!”

Phương Tinh lấy cốc đong, rót 20 ml, sau đó nốc cạn.

Ùm!

Cảm giác mát lạnh tràn xuống cổ họng, đi thẳng vào dạ dày.

Dung dịch dinh dưỡng phát huy tác dụng rất nhanh!

Khoảng năm, sáu phút sau, Phương Tinh cảm thấy no bụng.

“Sai lầm rồi, đáng lẽ không nên ăn cơm tối thì đã tiết kiệm được một bữa rồi…”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, sau đó, toàn thân hắn như được dòng nước ấm bao bọc, xương cốt rã rời, giống như vừa được mát xa cao cấp, vô cùng thoải mái.

“Bắt đầu tu luyện!”

Xác nhận dung dịch đã phát huy tác dụng, Phương Tinh lập tức bày ra tư thế Đại Long Thung, bắt đầu khổ luyện.

Hít… thở…

Cùng với nhịp thở đều đặn, sống lưng hắn bắt đầu rung nhẹ, giống như một con rồng lớn, kéo theo bốn chi như móng vuốt rồng.

Phương Tinh buông bỏ mọi suy nghĩ, dần dần chìm đắm vào quá trình tu luyện, quên cả thời gian.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…

“Mình…”

Đột nhiên, hắn mở mắt ra, cả người ngồi phịch xuống đất.

Nhìn đồng hồ treo tường, hắn không khỏi kinh ngạc: “Mười giờ hai mươi tối, mình đã đứng tấn… ba tiếng đồng hồ? Chuyện này…”

Phương Tinh vội vàng kiểm tra, phát hiện ngoại trừ hơi mất sức thì cơ thể dường như không khác gì so với những lần tập luyện một tiếng trước đây.

“Đây là tác dụng của dung dịch dinh dưỡng cấp D3 sao? Có thể kéo dài thời gian luyện tập mà không lo tổn thương cơ thể?”

“Đối với mình, đây chính là hiệu quả gấp ba lần.”

Ánh mắt sáng lên, hắn liếc nhìn bảng thuộc tính:

[Đại Long Thung: 81/100 (Nhập môn)]

“Một lần luyện tập đã tăng thêm một điểm, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này…”

Khuôn mặt Phương Tinh không khỏi hiện lên nụ cười.

Ngày hôm sau.

Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài.

Tiết Võ đạo.

“Khác biệt, mọi thứ đều khác biệt.”

Phương Tinh bày ra tư thế đánh quyền, cảm giác như mình đã “lột xác”, đặc biệt là khi luyện tập “Cung Bộ Pháo Quyền”.

Sự vận hành của khí huyết, sự phối hợp của tứ chi… đều có cảm giác trôi chảy kỳ diệu, giống như cỗ máy vốn ì ạch đã được tra dầu mỡ.

“Mượt mà, tuyệt vời…”

“Đây là cảm giác khi đạt đến cấp độ thuần thục sao?”

“Nếu như tất cả Mười hai thức quyền pháp quân đội của mình đều đột phá, đến cả Đại Long Thung cũng đột phá, thì sẽ như thế nào?”

Trong lòng, hắn không khỏi sinh ra một tia mong đợi.

- Khởi động xong rồi, hôm nay tiếp tục thực chiến!

Lúc này, Hạ Long sải bước đi tới, liếc nhìn Phương Tinh, mặt lộ ra vẻ hài lòng, nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó hô lớn:

- Bắt đầu chia nhóm…

- Thưa thầy!”

Lúc này, một nam sinh người da trắng cao lớn giơ tay, chính là Cole!

- Có chuyện gì?

Hạ Long nhíu mày.

- Là thế này, giao lưu với các bạn khác, đối với em mà nói, hiệu quả không lớn, em muốn được lĩnh giáo bạn học Phương Tinh!

Cole nhìn chằm chằm Phương Tinh, vẻ mặt không che giấu sự thù địch.

Rõ ràng trước đây, cậu ta mới là học sinh được thầy coi trọng nhất!

Rõ ràng Pháo Quyền của cậu ta đã gần đạt đến cảnh giới tiểu thành!

Sao đột nhiên lại bị tên nhóc mờ nhạt này vượt mặt?

“Vẫn còn là trẻ con… quá hấp tấp.”

Phương Tinh vẫn giữ nguyên biểu cảm, khẽ xua tay, ra hiệu cho Lưu Vĩ đừng lo lắng.

- Chỉ định đối tượng giao lưu sao?

Hạ Long vuốt cằm, cười thích thú:

- Hình như cũng khá thú vị, Phương Tinh, em thấy sao?

- Em nghe theo sự sắp xếp của thầy!

Phương Tinh thản nhiên đáp.

- Vậy thì nhường chỗ, hai em lên trước đi.

Hạ Long gật đầu, ra hiệu cho các học sinh khác nhường ra một khoảng trống.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Vĩ không khỏi lo lắng nhìn Phương Tinh.

- A Vĩ…

Bạch Liên Nghi đi đến bên cạnh Lưu Vĩ:

- Cậu đang lo lắng cho bạn học Phương Tinh sao?

- Ừ… Tuy A Tinh dạo này tiến bộ rất nhanh, nhưng Cole… Cole… Haiz…

Lưu Vĩ nhìn chằm chằm vào sân tập:

- Nhưng mà A Tinh có nhiều kinh nghiệm bị đánh, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Bạch Liên Nghi nhìn vào sân tập, đôi mắt trong veo ánh lên tia tò mò.

Còn Âu Dương Thiến Thiến thì lặng lẽ liếc nhìn hai người bọn họ.

Là con gái, cô nàng đã sớm nhận ra Lưu Vĩ có ý với mình nhưng không dám nói ra.

Không ngờ mới có mấy ngày? Tên nhóc này đã chạy theo người khác rồi!

Tuy cô nàng không thích Lưu Vĩ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất tức giận!

Ngay sau đó…

Cô nàng liền dồn sự chú ý vào Phương Tinh.

Lần trước cậu ta đã chủ động nhận thua, sau đó không còn cơ hội giao lưu nữa.

Thực ra, cô nàng cũng rất muốn được đấu với Phương Tinh thêm lần nữa.

- Bắt đầu!

Hạ Long nhìn hai người, dõng dạc hô.

- Nhóc con, để tao cho mày biết…

Cole cười gằn, thân hình như một con gấu nhanh nhẹn, lao tới trong chớp mắt.

Phương Tinh cảm nhận được luồng gió mạnh mẽ ập tới, bình tĩnh giơ tay phải lên.

Ào ào…

Khí huyết toàn thân hắn vận chuyển, như thuốc súng, bùng cháy!

Năm ngón tay nắm chặt, bắn ra như viên đạn!

Cung Bộ Pháo Quyền!

Vạn kim khó mua một tiếng nổ!

Oanh!

Như pháo bắn, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến các học sinh xung quanh phải bịt tai, mặt lộ vẻ đau đớn.

- Hả?

Lưu Vĩ kinh ngạc nhìn thấy Cole bay ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc đến, không khỏi há hốc mồm…